TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 809: Ở Trong Phòng Của Anh

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến, Lam Sơ Niệm đều cấp tốc đi vào hậu đài, ngoại trừ Lam Sơ Niệm là thực sự quan tâm Trang Noãn Noãn, còn Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đều đang muốn biết, rốt cục Trang Noãn Noãn đang có thủ đoạn gì? Mới có thể thể khiến Kiều Mộ Trạch đối xử với cô như vậy.

Nhưng khi đến hậu đài, thì Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch đã không thấy đâu rồi, sau đó họ liền rời đi.

“Trang Noãn Noãn xảy ra chuyện gì vậy? Hình như vừa mới nãy cậu ấy bị ngã.” Lam Sơ Niệm đan tay gấp gáp, gương mặt thể hiện sự lo lắng.

Diệp Mạn Ni nhếch môi cười và nói: “Cô ta cũng mất nhiều công sức thật đấy, vì muốn tiếp cận Kiều Mộ Trạch, đúng thật là chiêu trò gì cũng dùng được.”

“Đúng vậy.” Lâm Thiến khoanh tay, bày tỏ sự đồng ý.

“Các cậu đều hiễu lầm rồi, mình thấy trước khi chúng ta lên sân khấu, Noãn Noãn đã có chuyện gì đó giấu chúng ta, có thể là cậu ấy thấy không thoải mái lắm.” Lam Sơ Niệm giải thích.

“Sơ Niệm, cũng chỉ có cậu ngây thơ tin cô ta, cậu không biết tâm cơ của cô ta nhiều thế nào đâu? Cậu tuyệt đối đừng để lòng tối giả dối thường ngày của cô ta lừa.” Lâm Thiền tiếp lời.

Lam Sơ Niệm lắc đầu: “Tôi biết Noãn Noãn không phải là người như vậy.”

Và lúc này, từ hậu đài có thể nghe thấy MC đang giải thích cho sự cố vừa rồi, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến nghe xong, điều cảm thấy nực cười, không ngờ rằng MC lại nói Trang Noãn Noãn vừa kết thúc concert liền tới đây biểu diễn, bản thân vẫn còn lưu lại vài vết thương do tập luyện, cho nên, ban nãy mới vô ý ngã xuống, cách nói như vậy thực sự là nói đỡ cho Trang Noãn Noãn.

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến chỉ cảm thấy nực cười, MC làm như vậy, chỉ là thay cô bảo vệ danh tiếng, không bị cười nhạo.

Trong khi Lam Sơ Niệm đang nghĩ xem Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch sẽ đi đâu, đột nhiên thấy sau lưng lạnh như băng, ở sau cánh cửa, Lam Thiên Hạo đi vào, lúc này sắc mặt anh có chút lo lắng: “Sơ Niệm, em không sao chứ?”

Độ khó của điệu múa cột vừa nãy không nhìn cũng biết, cho dù cô không ngã thì nhảy điệu như thế, cũng sẽ rất mệt.

“Anh.” Trong mắt Lam Sơ Niệm có chút hoảng loạn, cô sợ anh sẽ mắng cô.

Sau đó, Lam Thiên Hạo đột nhiên đưa tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, dẫn cô ra ngoài.

Lâm Thiến ngưỡng mộ nhìn Lam Sơ Niệm được cầm tay đi, cô ta đến một câu chào hỏi cũng chưa kịp nói, cô ta có chút hụt hãng.

Lúc này, thang máy dừng ở tầng 58, trong thang máy, trong lòng Kiều Mộ Trạch đang ôm chặt lấy Trang Noãn Noãn, cả người Trang Noãn Noãn không còn sức lực, cô cảm thấy dưới chân của mình rất nóng, và cảm thấy rất đau đầu.

Nhưng cô vẫn biết người đang bề cô là ai.

“Thả tôi xuống… Kiều Mộ Trạch, anh thả tôi xuống… tôi không cần anh bế.” Trang Noãn Noãn nói trong sự bát lực.

Kiều Mộ Trạch vẫn như vậy, một lời cũng nói bế cô vào phòng, đây là căn phòng tư nhân thuộc về anh, anh để cô ở sofa, liền nhanh chóng đi lấy hộp thuốc.

Bởi vì anh ngửi thấy mùi máu trên người cô, chân của cô chắc là chảy máu rồi.

Trang Noãn Noãn nằm ở sofa, cô chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, không biết là vừa nãy bị ngã, đầu cô đạp xuống đất hay là vì cái gì, tóm lại ý thức của cô không tỉnh táo lắm.

Kiều Mộ Trạch cầm hộp thuốc đi đến, ngồi trước mặt cô, đưa tay cởi giày bên chân trái của cô ra, khi anh cởi ra, cô cảm thấy một cơn đau dữ dội, khiến cô rên lên một tiếng, Kiều Mộ Trạch cởi tất của cô ra, liền thấy trên chiếc tất màu trắng cô mang toàn bộ đều là vết máu.

Trong mắt anh, một bên chân của cô toàn là máu khiến cho anh hơi sốc.

Trang Noãn Noãn chống tay lên nhìn một cái, thì liền thấychoáng váng, cô thấy hơi chóng mặt.

Anh nhíu chặt mày, cơi tất của cô ra, dùng nước khử trùng nhỏ lên bông gòn, lau cho cô, đồng thời, tìm trung tâm của vết thương dưới bàn chân.

ý Tuy rằng vết thương không to, bởi vì là ở bàn chân nên mỗi lần cô dùng sức, đều khiến cho vết thương chảy máu nhiều hơn.

Nghĩ đến lúc nãy khi ở trên sân khâu cô nhảy không hè để ý gì cả, không chảy máu mới lạ.

Kiều Mộ Trạch vừa giúp cô xử lí vết thương vừa ngẳắng đầu trừng cô một cái, nhưng không giận dữ nói: “Bàn chân này có phải cô không muốn nữa đúng không?”

“Muốn chứ!” Trang Noãn Noãn có chút giận dỗi trả lời.

“Muốn mà còn lên sân khấu?” Kiều Mộ Trạch nghĩ đến việc mình cho cô một cơ hội nhưng lại bị cô từ chối.

Trang Noãn Noãn không nói được gì, chỉ khi nước khử trùng lau vào vết thương, cô mới kêu lên một tiếng, hít sâu mấy cái, đến hơi thở cũng gấp gáp.

“Rất đau sao?” Kiều Mộ Trạch hỏi.

“Anh nói xem?” Trang Noãn Noãn cắn môi, cô lúc này, trên mặt đang có lớp trang điểm, đôi mắt nhìn anh một cách mượt mà, như một hồ li tinh trong rừng sâu.

Kiều Mộ Trạch chạm mắt cô, cơ thể anh như thắt lại, tim như bị một sức mạnh đập vào.

Cho dù gặp cô không quá hai lần, nhưng mà anh đã âm thầm theo dõi cô suốt ba năm, cho nên cô gái này đối với anh mà nói, tồn tại có một ý nghĩa đặc biệt.

“Có cần tôi nhẹ tay một chút không?” Kiều Mộ Trạch hỏi lại một lần nữa.

Trang Noãn Noãn cắn môi nghĩ, còn cần nói sao? Nhưng bàn chân thực sự rất đâu, cô gật đầu.

Kiều Mộ Trạch liền rất nhẹ nhàng giúp cô lau đi vết máu, lấy băng gạt dán vào bàn chân nhỏ bé như ngọc của cô, sau khi làm xong, anh giúp cô xử lí đôi giày và tắt, trực tiếp vất một đôi tất mềm mại trước mặt cô và cảnh cáo: “Tạm thời cứ nằm xuống, đừng động đậy”.

Lúc này toàn thân Trang Noãn Noãn đã không còn sức lực, cô gật đầu, nằm trên sofa không dám động đậy lung tung.

Nhưng trong lòng của cô lại rất bất lực, tại sao người cứu cô lại là anh? Không thể là người khác sao? Cô thật sự không muốn nợ anh ân tình.

Lam Sơ Niệm bị kéo Lam Thiên Hạo kéo đi một đoạn dài cuối cùng cũng vào thang máy, lúc này, anh đã kéo cô vào phòng của anh.

Gương mặt Lam Sơ Niệm căng thẳng, giống như một đứa trẻ làm sai điều gì, đang đợi một đống lời giáo huấn từ người lớn.

Lam Thiên Hạo thực sự rất tức giận nhìn cô: “Có phải anh quá dung túng em rồi không, đến điệu này mà em cũng dám nhảy?”

Lam Sơ Niệm liền chớp mắt, nói nhỏ: “Cũng không có gì mà anh.”

“Người khác nhảy thì anh không quan tâm, nhưng em là em gái của anh, anh không cho phép em nhảy.” Lam Thiên Hạo nghiêm túc cảnh cáo.

“Tại sao, công việc này của em thật sự là cần thử các loại vũ đạo! Hơn nữa, động tác cũng là rất bình thường mà.” Lam Sơ Niệm vẫn thanh minh cho bản thân.

Lam Thiên Hạo thấy cô vẫn cứng miệng, mím môi tức giận mắng: “Vừa nãy nếu người ngã xuống là em, vậy phải làm sao? Xảy ra chuyện gì thì anh phải nói với ba mẹ thế nào đây?”

Lam Sơ Niệm lập tức bị dọa, chớp mắt, không dám nói gì nữa, lẽ nào anh tức giận không phải vì cô nhảy điệu múa cột mà là lo cô bị ngã sao?

“Đúng rồi, Noãn Noãn đâu? Anh có thấy Noãn Noãn không?”

Lam Sơ Niệm hỏi về phía anh.

“Cô ấy không phải là được Kiều Mộ Trạch bề đi rồi sao, có cậu ấy ở đấy, em không phải lo.” Lam Thiên Hạo còn phải an ủi cô một câu.

Lam Sơ Niệm thở phào một hơi, sau đó bảo đảm với anh ấy: “Được rồi, sau này em sẽ không múa cột nữa.”

Lam Thiên Hạo nghe xong, sắc mặt liền trở nên tốt hơn, sau đó mới tỉ mỉ tận hưởng lớp make up của cô hôm nay.

Áo da đen ôm sát người, phối với một chiếc váy da, đôi bốt cao, thêm với lớp trang điểm hôm nay trên người của Lam Sơ Niệm phát ra một khí chất cuồng dã.

Giống như một con mèo hoang gợi cảm, khiến cho người ta rất muốn bắt lẫy.

Lam Sơ Niệm mở to đôi mắt, nhìn anh trai đang chăm chăm nhìn mình, trong lòng có chút xấu hỗ, lập tức cúi đầu xuống: “Quần áo hôm nay em mặc cũng không lộ cái gì cả! Lẽ nào em mặc cái này cũng không được sao?”

Lam Thiên Hạo cúi đầu khổ tâm, bản thân anh đang nghĩ gì, cô căn bản là không thể nhìn thấu anh.

Cũng bởi vì sự nghiêm túc của anh, khiến cô hình thành một thói quen, dường như anh cứ nhìn cô một cái, chính là muốn tìm lý do gì đó để giáo huấn cô.

Loại cảm giác này, Lam Thiên Hạo thực sự là bất lực, anh thực sự không muốn giữ một hình tượng anh trai nghiêm khắc trong lòng cô.

“Cũng khá là đẹp.” Lam Thiên Hạo thử dịu dàng một chút.

Lam Sơ Niệm khi nghe anh ấy nói vậy liền cười: “Anh trai, anh nói em mặc đẹp sao? Thật không?”

Lam Thiên Hạo gật đầu: “Không tệ.”

Lam Sơ Niệm thấy anh không trách cô, ngược lại còn khen cô, trong lòng đã nhẹ nhõm hon, lúc này mới chú ý đến cảnh đẹp bên ngoài, mặt biển bình lặng phía xa, giường như đang phảng phất ngoài cửa sổ.

“Woa! Đẹp quá! Anh ơi, đêm hôm nay chúng ta có thể ở đây tận hưởng cảnh đêm được không?” Lam Sơ Niệm hiện tại rất muốn ở lại đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi