TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 814: Tình Cảm Không Thể Nói Ra

Lam Sơ Niệm bị Lam Thiên Hạo kéo về phòng khách sạn, mới hơn tám giờ, cô cảm thấy rất nhàm chán!

Cô đành phải ngồi trên sofa xem TV, Lam Thiên Hạo từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, mở ra rót một ly cho mình, Lam Sơ Niệm thấy vậy lập tức nói: “Anh có thể cho em một ly được không?”

“Em uống rượu gì chứ? Đừng học những thứ như uống rượu.”

Lam Thiên Hạo dạy dỗ nói.

“Nhưng em cảm thấy đêm nay sẽ không ngủ được, cho em uống nửa ly! Uống xong có thể ngủ ngon hơn.” Lam Sơ Niệm muốn uống.

Lam Thiên Hạo cầm lấy một cái ly đầy nửa ly rượu đặt trước mặt cô: “Chỉ được uống nửa ly thôi đấy.”

“Vâng.” Lam Sơ Niệm cầm ly rượu xem phim, vẫn cảm thấy cuộc sống này rất vui vẻ.

Lam Thiên Hạo liếc mắt nhìn xem cô đang xem phim gì, hoá ra cô đang xem hoạt hình thiếu nhi, rõ ràng là còn chưa lớn, lại không dám thừa nhận.

Lam Sơ Niệm thích xem loại phim hoạt hình này, vì khi khi xem cảm thấy rất thư giãn và vui nhộn.

Đúng lúc này, trong một căn phòng riêng khác, một bóng người mảnh mai đang đứng trước cửa số kiểu Pháp, từ chỗ anh có thể nhìn thấy toàn bộ đại dương xanh thẳm, phía trên đại Ũ dương có vằng trăng tròn rất lớn, dòng sông bạc trong vắt, điểm xuyết những ngôi sao như một tắm gắm, một khung cảnh tuyệt đẹp.

Anh tin rằng chỉ cần những vị khách sống ở đây, họ có đủ may mắn để thưởng thức khung cảnh này, mang đến cho những vị khách sự tận hưởng tối cao là mục đích của anh.

Kiều Mộ Trạch đang ngắm nhìn, đột nhiên khuôn mặt của Trang Noãn Noãn hiện lên trong đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô có một sức mạnh mạnh mẽ, đọng lại trong tâm trí anh vào lúc này.

Tại sao cô lại tin rằng cái chết của ba mẹ cô là oan?

Anh không tham gia vào vụ án năm đó, nhưng sau đó anh đã đọc tất cả các kết luận của vụ án, không có sai sót.

Còn tại sao cả ba mẹ cô đều tự tử? Đây là một bí ẩn, ngay cả Kiều Mộ Trạch cũng cho rằng điều đó là không thể, bởi vì rõ ràng ông Trang rất yêu con gái ông.

Làm sao ông ấy có thể chịu được khi để cô một mình trên thế giới này?

Vì vậy, anh có nên kiểm tra lại vấn đề này không? Nếu không, đợi tới khi cô gái thực sự phải thuê luật sư điều tra lại vụ án, nếu anh không chuẩn bị trước, rất có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu đến công ty của anh.

Anh hy vọng tốt hơn là Trang Noãn Noãn không nên kiện, nhưng rõ ràng, cô gái này sẽ không nghe lời anh.

– Ỉ Chân của cô thế nào rồi chứ? Bị thương đến thế này, phải mất một khoảng thời gian không thể nhảy được.

Đồng thời, cô cũng không thể ra ngoài.

Kiều Mộ Trạch cắn môi bờ mỏng, có chút bát lực, sao có thể mềm lòng với cô như vậy.

Nếu bồi thường cho Trang gia thì từ trong ba năm đã xong rồi, mọi rắc rối và ngoài ý muốn mà cô gái này sẽ gặp phải trong tương lai đều không liên quan gì đến anh.

Giống như hai vụ tai nạn của cô, anh hoàn toàn có thể ngồi nhìn.

Giờ phút này, Trang Noãn Noãn ở trong phòng, cô không làm gì cả, vốn dĩ cô muốn viết lời bài hát, nhưng trong đầu lại chỉ quanh quần những chuyện xảy ra trong hôm nay.

Trước kia cô từng nghĩ rằng Kiều Mộ Trạch đã cách xa cô, bây giờ, sau khi tiếp xúc với anh hai lần, cô không thể nói rõ anh thực sự là người như thế nào.

Anh lạnh lùng, nhưng anh đã giúp cô, hai lần giúp đỡ của anh đã làm thay đổi phần nào ảnh hưởng đã hình thành trong tâm trí cô.

Nhưng cô đã phân rất rõ ràng, ơn là ơn, còn sự thật về ba mẹ cô, sẽ không dừng lại ở đó.

Cô sẽ trả ơn anh nếu có cơ hội.

Trong đầu Trang Noãn Noãn nghĩ đến câu nói hôm nay, nếu cô dám rời khỏi phòng anh, anh thật sự muốn cô lấy thân báo đáp.

Câu nói này thật sự khiến cô nghĩ mãi đến bây giờ, cảm thấy hơi quá đáng.

Cô sẽ không đồng ý lấy thân báo đáp, người đàn ông này nói là không thiếu phụ nữ, nghĩa là anh có nhiều người phụ nữ khác, còn cô thì từ chối bất kỳ mối quan hệ với một người đàn ông như vậy.

Cô ghét những người đàn ông có đời tư hỗn loạn.

Trong khách sạn, khi Lam Sơ Niệm đang xem phim, cảm thấy rượu vang rất ngọt thơm, cô giấu người đàn ông làm việc trong phòng, lén rót một ly lớn, ngồi trên sofa xem phim hoạt hình.

Hơn nữa, cô còn tìm thấy một gói nho khô nhỏ lấy từ trong túi xách của cô, ngồi ăn, cô cảm thấy rất ngon.

Thắm thoắt, một ly rượu vang lớn đã bị cô uống gần hết, cô uống cạn một ngụm, cảm thấy hơi choáng váng.

Chẳng lẽ cô đã say rồi sao? Lam Sơ Niệm nghĩ tới đây, liền thoải mái dựa vào trên sofa, ôm gối mềm, đôi mắt đang xem hoạt hình chớp chớp máy cái, liền nhắm lại, ngủ thiếp đi.

Lam Thiên Hạo mơ hồ có thể nghe thấy bên ngoài có âm thanh, còn tưởng rằng Lam Sơ Niệm còn chưa ngủ, nên ở trong phòng sửa đổi kế hoạch, mãi đến mười một giờ mới đi ra.

Khi anh bước ra, anh nhận ra rằng phim hoạt hình vẫn đang chiếu, còn cô gái trên ghế sofa đã ngủ.

Không những thế, anh còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, lập tức nhìn về phía bình rượu vang trên bàn, rõ ràng vừa rồi còn hơn một nửa, sao bây giờ chỉ còn chưa đến hai phần ba?

Ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn về phía cô gái trên ghế sofa. Cô nhóc này đã lén lút uống rượu sau lưng anh!

Anh đưa tay tắt TV, đi tới ghế sofa, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng, đưa tay ướm thử nhiệt độ trên trán cô.

Tuy hơi nóng nhưng đó là nhiệt độ cơ thể bình thường.

“Sơ Niệm, đậy đi, về phòng đi ngủ.” Lam Thiên Hạo vỗ nhẹ lên má nhỏ cố gắng đánh thức cô.

Lam Sơ Niệm vốn đã uống quá nhiều rượu, lúc này đã ngủ rất say, sét đánh bên tai cũng chưa chắc đã tỉnh lại.

“Sơ Niệm?” Bàn tay của Lam Thiên Hạo vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dưới ánh đèn, làn da của cô hồng hào, mịn màng như toát ra một mùi thơm thoang thoảng.

Lam Thiên Hạo không khỏi cảm thấy cổ họng thắt lại, ánh mắt chú ý vào đôi môi đỏ mọng khẽ động của cô, đôi môi đỏ mọng hình trái tim, khi cười lên ngọt ngào đến mê người.

Còn lúc này, khi cô không cười lại là một sự quyến rũ khác.

Trong lòng Lam Thiên Hạo cho dù thích Lam Sơ Niệm, anh cũng không bao giờ dám nghĩ sai, anh biết ba mẹ anh không có ý định tiết lộ thân thế của cô, chỉ là không muốn cô cảm thấy cô là người ngoài ở trong nhà.

Vì vậy, anh cũng rất có gắng để giữ bí mật này, nhưng thật ra, cô và anh không có quan hệ huyết thống.

Vì vậy, không biết từ năm nào, sức hút của cô đối với anh đã trở nên khác lạ.

Ánh mắt khi anh nhìn cô cũng dần thay đổi.

Từ trước đến nay, anh đều kìm nén tình cảm của mình dành cho cô, giống như đêm nay, anh thực sự ghen tị, sợ hãi, lo lắng rằng cô sẽ yêu một người đàn ông trước.

Nếu vậy, anh chỉ có thể chúc phúc cho cô với tư cách anh trai, nhưng anh không muốn vậy.

“Anh đưa em về phòng ngủ nhé.” Lam Thiên Hạo trầm giọng nói, như là đang hỏi ý kiến của cô.

Lúc này Lam Sơ Niệm đã ngủ rất say, Lam Thiên Hạo cho rằng cô đã thực sự đồng ý, anh cúi xuống, đặt tay dưới nách và đầu gối của cô rồi bề ngửa cô.

Lam Sơ Niệm đang trong giấc ngủ, có vẻ rất sợ ngã nên nhanh chóng vươn tay ôm cổ anh theo bản năng, như thể cô biết anh đang ôm cô, điều đó khiến cô cảm thấy an toàn.

Lam Thiên Hạo cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Sơ Niệm ở gần trước mắt anh, nhàn nhạt toát ra vẻ nữ tính.

Lam Thiên Hạo thở phào, bê cô đi về phía phòng cô.

Kiểm soát tất cả những suy nghĩ trong lòng, vào lúc này, chỉ đơn giản là một phép thử.

Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Lam Sơ Niệm choàng tay qua cổ anh, nhưng không buông ra, để không đánh thức cô, Lam Thiên Hạo lập tức nghe lời mà cúi xuống, trong khoảnh khắc, anh và đôi môi đỏ mọng của cô, chỉ còn cách một ngón tay nữa thôi.

Anh thở gấp, cô gái nhỏ này có biết mình đang làm gì không?

“Sơ Niệm, buông ra.” Lam Thiên Hạo duỗi tay tách hai tay cô ra, đặt ở bên người, vén chăn đắp lên người cho cô.

Cho dù vừa rồi thực sự muốn làm gì đó, nhưng vào lúc này, anh đã hoàn toàn trấn áp được.

Anh không thể, cũng không được, anh không muốn cô phát hiện ra tâm tư của mình, lỡ như cô không thể chấp nhận thì sao?

Tất cả những cảm xúc này, Lam Thiên Hạo chỉ có thể kìm nén, cho dù bây giờ, ngay cả ba mẹ anh thỉnh thoảng cũng đề cập đến việc yêu cầu anh đưa bạn gái về nhà, anh cũng mơ hồ đồng ý, bởi vì anh không muốn tìm một người nào khác, bởi vì người xon gái anh thích, ngay ở trước mặt.

Nhưng anh không thể thể hiện ra suy nghĩ của mình, anh chỉ có thể giấu thật sâu, không ai biết được.

Lam Thiên Hạo đẩy cửa đi ra, cảm thấy cổ họng khô khốc, anh vội uống một cốc nước lạnh, nhắm mát lại thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi