TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 861: Phát Hiện Một Bí Mật

Đôi mắt Kiều Mộ Trạch lóe lên vẻ trêu đùa: “Tôi nghĩ có một cách tốt hơn. Cô có muốn nghe thử xem sao không?”

Trang Noãn Noãn không hiểu ý tứ trong mắt anh, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cách gì?”

“Lấy thân trả nợ.” Trong mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên ý đùa giõn, nhưng trong đó lại ân chứa một chút nghiêm túc.

Trang Noãn Noãn kinh ngạc trợn to hai mắt, đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp tức giận ửng hồng: “Không thể, tôi có thể trả lại tiền cho anh.”

Kiều Mộ Trạch biết rằng bây giờ cô đã nỗi tiếng, có thể kiếm được một số tiền không tệ rồi, nhưng bảo cô lấy ra ba trăm vạn thì áp lực của cô cũng không nhỏ chút nào đâu.

“Được rồi! Em muốn trả góp thì trả góp vậy, thế em định trả góp bao lâu đây?” Kiều Mộ Trạch nheo mắt hỏi, đây chỉ là một cách khác để anh giữ cô bên cạnh mình mà thôi.

Nhìn thấy anh cuối cùng cũng chịu nghiêm túc thương lượng, Trang Noãn Noãn mím môi đỏ mọng nghĩ ngợi, thế nhưng cô vẫn chưa nói gì thì người đàn ông bên cạnh đã hạ giọng nói: “Tôi không tính lời lãi gì với em cả, trả góp trong vòng hai năm, một tháng em chỉ cần đưa cho tôi mười hai vạn là được, mấy con số lẻ không cần tính.”

Trang Noãn Noãn thấy anh nói vậy cũng khá ổn, cô tính toán một chút rồi nói: “Mỗi tháng tôi sẽ trả lại cho anh mười ba vạn.

Số tiền còn dư xem như là tiền lãi của anh vậy.”

: Kiều Mộ Trạch không muốn lằng nhằng mãi chuyện này, ít nhất trong vòng hai năm cô vẫn sẽ trả lại tiền cho anh.

“Chỉ được phép trả góp, không cho cô trả hết một lúc.” Anh lại bỗ sung thêm một điều kiện nữa.

Trang Noãn Noãn có chút ngạc nhiên: “Sao lại không được trả hết một lúc chứ?”

“Không vì sao cả, chỉ cần làm như tôi nói là được” Kiều Mộ Trạch dứt lời, đứng dậy nói: “Tối nay ăn cơm ở nhà đi.”

Nhìn thấy anh đi vào bếp, Trang Noãn Noãn lập tức theo sau, cô muốn san sẻ công việc bếp với anh.

Ngay khi Kiều Mộ Trạch vừa bước đến cửa bếp thì đổi ý, quyết định lên lầu thay một cái áo ở nhà. Anh không biết rằng Trang Noãn Noãn đang đi theo sau lưng mình, anh không hề báo trước mà quay người lại.

Trang Noãn Noãn đang vội vàng theo sau, lại không ngờ đến anh lại quay lại, trong phút chốc, hai người va vào nhau, trán của Trang Noãn Noãn đập vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Kiều Mộ Trạch lập tức duỗi tay ôm lấy eo cô tránh cho cô bị ngã.

Trang Noãn Noãn không để ý đến cơn đau trên trán, lùi lại hai bước kéo dài khoảng cách với anh “Xin lỗi.” Cô xin lỗi trước.

Kiều Mộ Trạch nhìn trán cô có chút đỏ, anh cũng có chút tự trách sao mình lại không để ý cô đang ở phía sau.

Anh đưa tay sang, xoa nhẹ trán cô: “Đụng đau rồi đúng không?”

Trang Noãn Noãn thấy anh đột nhiên lại dịu dàng như vậy, có chút bối rồi, tay chân luống cuống. Cô vội vàng lắc đầu: “Không đau!”

Sau đó cô lại lùi thêm một bước nữa, tránh khỏi bàn tay của anh.

Kiều Mộ Trạch giật mình, anh cảm giác cô luôn có bản năng muốn giữ khoảng cách an toàn với anh, trong lòng anh dâng lên cảm giác mất mát.

Anh không thể tưởng tượng được, nếu cô phát hiện ra cái chết của ba mẹ cô có liên quan đến ba anh vậy thì cô sẽ hận anh đến nhường nào, sẽ ghét bị anh tiếp cận đến nhường nào.

Thậm chí cả đời này cô cũng không muốn gặp lại anh.

“Tôi đi thay bộ khác, em khoan đừng vào phòng bếp.” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi qua cô bước lên lầu hai.

Trang Noãn Noãn chớp mắt, đáy mắt thoáng qua một tia ấm áp. Bất kể thế nào thì cô cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô.

Chỉ có điều bây giờ cô không thể lo cho chuyện tình cảm của mình được, cô chỉ có thể làm việc và tìm ra hung thủ thực sự cho ba mẹ mình.

Cô vẫn đang đợi, đợi người đứng sau bức màn xuất hiện. Bây giờ cô không có cách nào khác để tìm hiểu chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chỉ có thể đợi những người ở phía sau tưởng rằng cô đã điều tra được mà tự động xuất hiện.

Một lúc sau, Kiều Mộ Trạch thay một chiếc áo phông màu xám đi xuống lầu, anh ăn mặc thoải mái như vậy, giống như một chàng trai ấm áp, anh trai nhà bên. Mà lúc anh mặc tây trang thì đem lại cảm giác quý phái bức người, làm cho người ta khó mà tiếp cận được.

Trên người của một người đàn ông lại có hai loại khí chất khác nhau, thật là hiếm thấy.

Anh liếc nhìn cô rồi bước vào bếp, Trang Noãn Noãn lập tức đi theo anh vào, nhưng cô có chút bối rối không biết mình nên làm gì.

“Tối nay ăn gì vậy?”

“Mỳ Ý và bít tết, em đứng bên cạnh nhìn là được, đừng đụng lung tung.” Kiều Mộ Trạch không muốn để cô làm gì cả.

Trang Noãn Noãn đành phải ngoan ngoãn ở một bên xem, nhìn thấy kỹ xảo điêu luyện của người đàn ông này, cô có chút kinh ngạc, thiếu gia nhà giàu như anh sao lại cần tự mình nấu ăn chứ?

Tuy nhiên cô không hỏi mà chỉ im lặng quan sát, chờ bữa tối.

Xe của Lam Sơ Niệm đã đên cửa biệt thự của Lam Thiên Hạo, cô tự mình đi vào trước. Anh cả vẫn chưa về nhà!

Cô để tài xế đi về trước, dù sao thì cô cũng định ăn tối ở đây.

Mọi thứ trong biệt thự đều được sắp xếp gọn gàng, rất ấm áp và thoải mái, cô đi về phía ghế sô pha, bật hết đèn bên ngoài biệt thự và trong phòng khác lên, chờ anh cả trở về.

Cô nhàn rỗi không có gì làm, bắt đầu đi loanh quanh trong biệt thự, chẳng bao lâu đã bước ra khỏi phòng của cô, đi đến phòng làm việc, cô tò mò không biết anh cả mình giấu bí mật gì ở đây.

Cô đưa tay nhẹ nhàng mở cửa, bên trong trang trí vô cùng sang trọng, cô mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế êm ái, sau đó vươn tay cầm một cuốn sách trên bàn lên.

Cô tuỳ ý lật ra trang đầu tiên của cuốn sách liền bị một câu nói mà anh viết trên đó làm cho sửng sốt.

Nét chữ mạnh mẽ, có lực, lộ ra khí chất nam tính, đây có lẽ là do anh cả viết! Nhưng dòng chữ này lại khiến Lam Sơ Niệm kinh ngạc.

“Anh rất muốn được ở bên em, ngoại trừ em ra thì dường như anh không thể thích ai được nữa, nhưng, anh vĩnh viễn không thể nói với em câu nói này.”

Khi Lam Sơ Niệm nhìn thấy câu nói này, trong đầu cô hiện lên đầy những dấu chấm hỏi.

Đây rõ ràng là yêu thầm! Anh cả phải lòng cô gái nào rồi sao?

Sao anh lại không dám thổ lộ? Hay là cô gái đó đã có bạn trai nên anh cả không còn cơ hội nữa?

Trời ạ! Lam Sơ Niệm lập tức cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật lớn của anh cả, trong lòng có chút hoảng hốt.

Thế nhưng, đồng thời cô cũng cảm thấy thoáng đau lòng, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hạ quyết tâm, cô nhất định không được đề anh cả mình phải hối hận trong chuyện tình cảm này.

Cô phải tìm ra đó là cô gái nào, cô phải giúp anh tán đổ cô gái đó.

Lam Sơ Niệm nhìn hàng chữ trên giấy đè rất mạnh vào giấy, như thể lúc anh cả viết dòng chữ này tâm trạng đang rất bi thương, muốn mà không có được.

“Anh cả đáng thương.” Lam Sơ Niệm thở dài, đồng thời bắt đầu ngắn người một hồi.

Thì ra trong lòng anh cả đã có một người con gái mà mình thích sao? Tại sao cô chưa bao giờ nghe anh nói đến?

Cô gái nào đã khiến anh cả yêu dai dẳng và sỉ tình đến vậy?

Trên con đường bên ngoài biệt thự, Lam Thiên Hạo đang uễể oải cầm vô lăng lái xe đi vào. Thế nhưng vừa ngắng đầu lên anh liền nhìn thấy đèn bên ngoài biệt thự đã được bật sáng.

Lông mày anh cau lại, không khỏi dâng lên sự cảnh giác. Ai đang ở trong biệt thự của anh?

Anh không nhớ mình có mời người bạn nào đến.

Xe của Lam Thiên Hạo lái tới cửa, cánh cửa kiên cố bên ngoài tự động mở ra, chiếc xe thể thao của anh lập tức tiến vào.

Nghe thấy tiếng xe, Lam Sơ Niệm ở bên trong lập tức mừng rỡ từ phòng khách chạy ra. Lam Thiên Hạo đẩy cửa bước xuống xe liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ xa vọng lại.

“Anh cải”

Bàn tay đang đóng cửa xe khựng lại vài giây, sau đó anh mới sực nhớ đến mà đóng cửa lại.

Nhìn thấy cô nhóc ngây thơ vô tội kia lao về phía mình, trong mắt anh không giấu được vẻ vui mừng, nhưng trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào.

Lam Sơ Niệm chạy nhanh về phía anh, muốn lao vào lòng anh.

Nhưng khi Lam Sơ Niệm vừa đến gần anh thì lại đột nhiên dừng lại.

Cô quẫn bách dừng lại việc chạy đến ôm anh, anh đã có người con gái anh thích rồi, cô không thể không biết lớn nhỏ như vây được nữa.

Lam Thiên Hạo vừa mới mở tay ra được một nửa, còn tưởng là cô muốn ôm, anh không khỏi ngượng ngùng thả tay xuống.

Anh có chút tức giận nhìn chằm chằm cô: “Tại sao em đến mà không nói trước với anh?”

“Em tình cờ đi ngang qua nhà anh nên định vào nhà ngồi một chút thôi. Anh cả, chẳng lẽ anh không thích em đến quấy rầy anh sao?” Lam Sơ Niệm lúc này mới hiểu được tại sao anh cả lại dọn ra ngoài rồi, là vì để thuận tiện cho anh yêu đương!

Nếu anh sống chung với ba mẹ thì chắc sẽ cảm thấy không tiện đi?

Lam Thiên Hạo ăn cơm xong mới trở về, bởi vì bây giờ đã bảy giờ tối rồi. Ánh mắt anh đầy quan tâm mà nhìn cô gái trước mặt: “Em ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa! Em đợi anh về nãy giò đấy!”

Lam Thiên Hạo nghĩ dù sao anh cũng phải đưa cô về nhà, vậy nên anh nói với cô: “Lên xe đi, anh đưa em đi ăn.”

“ÒI Đi đâu ăn vậy anh?”

“Em muốn đi đâu ăn đều được.””Lam Thiên Hạo nói.

Lam Sơ Niệm lúc này thật sự rất đói, vì vậy quay trở lại phòng khách, lấy túi của mình đi ra.

Hai người ngồi vào trong xe, xe của Lam Thiên Hạo lại lái ra khỏi cửa lớn. Anh vốn có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ ở bên Lam Sơ Niệm, tinh thần của anh lại phấn chấn hẳn lên.

Lam Sơ Niệm cũng không còn như lúc trước, ríu ra ríu rít nói chuyện phiếm với anh. Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sỏ, trầm tư suy nghĩ về vấn đề gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi