TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 903: Anh Em Tốt Về Nước Sáng sớm, bên ngoài sân bay.

Một hàng ba chiếc xe màu đen vô cùng có khí phách chiêm hết các vị trí, các vệ sĩ phía trước và phía sau xuống xe, mở ra cửa sau của chiếc xe ở giữa.

Một đôi chân thon dài đặt xuống, một thân hình cao gầy khom người bước ra khỏi xa.

“Hình tổng, còn hơn mười phút nữa nhị thiếu gia mới đi ra, chi bằng ngài lên xe nghỉ ngơi một chút đi!” Vệ sĩ lên tiếng nói.

“Không cần, đi đón nó thôi!” Khoé miệng Hình Liệt Hàn khẽ nhéch lên, đối với đứa em trai hơn một năm không gặp này, dù có phải đợi một chút thì cũng có sao đâu chứ?

Người đàn ông với đôi chân dài tao nhã bước vào đại sảnh, bốn vệ sĩ phía sau lập tức theo sát. Người đàn ông toả ra khí thế mạnh mẽ khiến du khách xung quanh không khỏi liếc nhìn, đặc biệt là các thiếu nữ suýt chút nữa là nín thõi dõi theo anh ta.

Bởi vì người đàn ông này có sức quyến rũ quá lớn, hào quanh tỏa ra từ toàn thân anh đã đè bẹp tất cả những người đàn ông xung quanh, ngay cả những vệ sĩ cao lớn đi theo anh cũng làm nền cho khí chát của hắn.

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn kiên định nhìn thẳng về phía trước, anh không hề để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Lúc này điện thoại di động của anh vang lên, anh bắt máy cười nói: “Alo.”

“Daddy, daddy đón được chú chưa?” Đâu dây bên kia, cô bé gái dùng giọng nói non nót hào hứng hỏi.

“Daddy vẫn đang ở sân bay, đón được sẽ về nhà với con ngay.”

*Daddy, con muốn đồ chơi, daddy mang đồ chơi về cho con được không?” Đây mới là mục đích mà cô nhóc này gọi đến.

Đáy mắt Hình Liệt Hàn đầy sự cưng chiều, vừa lúc anh muốn đồng ý cô bé thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ:“ Không được mua cho con bé, anh đừng có mà chiều hư nó.”

Nụ cười nơi khóe miệng Hình Liệt Hàn có chút bát đắc dĩ: “Lỡ như tiểu bảo bối giận thì sao?”

“Giận thì cứ để nó giận đi! Anh đừng tạo thói quen cho nó, đón được thì lập tức về nhà!”

“Để con bé nghe điện thoại đi! Anh sẽ giải thích cho nó.”

Hình Liệt Hàn cười nói.

Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của trẻ con có chút không vui:”Daddy, daddy có mua quà cho con không?”

“Hôm nay daddy không mua quà cho con, nhưng daddy muốn báo cho con một tin vui. “

Cô nhóc lập tức bị thu hút: “Tin vui gì vậy ạ?”

“Chú của con có mua quà cho con rồi này, hai món quà “Daddy, daddy đón được chú chưa?” Đâu dây bên kia, cô bé gái dùng giọng nói non nớt hào hứng hỏi.

“Daddy vẫn đang ở sân bay, đón được sẽ về nhà với con ngay.”

*“Daddy, con muốn đồ chơi, daddy mang đồ chơi về cho con được không?” Đây mới là mục đích mà cô nhóc này gọi đến.

Đáy mắt Hình Liệt Hàn đầy sự cưng chiều, vừa lúc anh muốn đồng ý cô bé thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ:“ Không được mua cho con bé, anh đừng có mà chiều hư nó.”

Nụ cười nơi khóe miệng Hình Liệt Hàn có chút bát đắc dĩ: “Lỡ như tiểu bảo bối giận thì sao?”

“Giận thì cứ để nó giận đi! Anh đừng tạo thói quen cho nó, đón được thì lập tức về nhà!”

“Để con bé nghe điện thoại đi! Anh sẽ giải thích cho nó.”

Hình Liệt Hàn cười nói.

Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của trẻ con có chút không vui:”Daddy, daddy có mua quà cho con không?”

“Hôm nay daddy không mua quà cho con, nhưng daddy muốn báo cho con một tin vui. “

Cô nhóc lập tức bị thu hút: “Tin vui gì vậy ạ?”

“Chú của con có mua quà cho con rồi này, hai món quà cạnh em trai mình: “Cậu chính là Thiên Thần phải không?

Tôi đã nghe Nhất Phàm nhắc tới cậu rồi. Mừng cậu về nước nghỉ phép. Đi thôi! Xe ở bên ngoài đợi.”

“Cảm ơn anh Hình đã đến đón.” Lam Thiên Thần lễ phép nói, Hình Nhất Phàm vỗ vai cậu ấy nói: “Đừng khách sáo như vậy, đi thôi!”

Trong đoàn xe bên ngoài, Lam Thiên Thần lên một chiếc xe màu đen trong đó, hai anh em nhà họ Hình đi một chiếc.

Trong xe, Hình Liệt Hàn lập tức hỏi em trai: “Em có mang quà cho cháu gái của em không đấy?”

“Có mang đây mà.” Hình Nhất Phàm có chút không biết nên khóc hay nên cười nói.

“Mua thêm một phần nữa đi! Anh đã hứa với con gái bảo bối của anh là em sẽ mang cho con bé hai phần quà!”

Hình Liệt Hàn nghiêm túc nói, thực ra chỉ là anh đang chiều chuộng con gái mình mà tặng cô bé một món quà dưới dang nghĩa em trai mình mình thôi!

“Được! Ba phần cũng được nữa là!” Hình Nhất Phàm cũng rất nhớ cô nhóc, mỗi lần gọi điện thoại đều chỉ nghe tháy được giọng nói non nớt của con bé mà thôi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ bé đáng yêu của mình rồi.

“Không cần, hai phần là đủ rồi, ba phần nhiều quá, chị dâu của em sẽ nghi ngờ là do anh mua. Lần sau lại mua tiếp.”

Hình Liệt Hàn rất có kinh nghiệm nói. Dù sao anh cũng bị vợ nói miết thành quen rồi.

Trên một chiếc xe khác, sau khi Lam Thiên Thân ngôi vào xe bèn gọi điện cho anh cả Lam Thiên Hạo.

“Alo, anh cả, em đến nơi rồi, hẹn gặp anh ở nhà.”

“Thật sự không cần anh đến đón em sao?”

“Không cần đâu, anh cả của người anh em tốt của đến đón cậu ấy, có để một chiếc xe đưa em về nhà.”

“Vậy được rồi! Đi đường cẩn thận đáy.” Lam Thiên Hạo ân cần dặn dò.

Sau khi ra khỏi sân bay, hai bên tách thành hai đường khác nhau, Lam Thiên Thần rẽ về phía biệt thự họ Lam, còn đoàn xe của Hình Liệt Hàn chạy về nhà họ Hình. Có điều giữa đường thì bọn họ dừng lại trước một trung tâm mua sắm, Hình Liệt Hàn dẫn theo em trai đi chọn một món quà mà con gái thích sau đó mới về lại xe.

Hình Nhất Phàm quanh năm ở nước ngoài, khó có khi có kỳ nghỉ về nước nên tâm tình của anh rất tốt.

“Nhất Nặc bao nhiêu tháng tuổi rồi?

“Gần ba tháng rồi.” Nói xong, Hình Liệt Hàn nhìn chăm chú cậu em trai đã từ thiếu niên trở thành thanh niên của mình, ánh mắt anh chứa sự quan tâm của anh lớn: “Em đã tìm được người thích hợp chưa?”

Hình Nhất Phàm trực tiếp lắc đầu: “Hiện tại em không có hứng thú với chuyện yêu đương. Em là người theo chủ nghĩa kết hôn muộn.”

Hình Liệt Hàn vươn tay vỗ vỗ vai anh ấy: “Lần này trở về, em chính là đối tượng để ba mẹ tác nghiệp rồi đấy.”

*Em mong ba mẹ tha cho em đi, em về nước để nghỉ lễ cơ mà.” Hình Nhất Phàm soái khí vuốt tóc, xõa ra hai bên sau tai, phần tóc ở giữa được chải ngược rất cá tính. Khuôn mặt điển trai góc cạnh toát lên vẻ sắc sảo, đôi môi mỏng, đôi mắt có chút lạnh lùng, kiêu ngạo, khiến người ta không dám khinh thường.

Anh không còn là tiểu thiếu gia của nhà họ Hình nữa, giờ đây anh đã trưởng thành rồi, trở thành mẫu người mà anh muốn trở thành, anh đã có được những năng lực vượt trội, và có được sức quyền rũ độc nhất vô nhị của mình.

Nhưng có một điều không thay đổi chút nào so với thời niên thiếu, đó là từ trong xương cốt anh có một loại khí chất lãnh đạm, nếu không phải là người thân, bạn bè của anh thì anh sẽ khiến cho người đó có cảm giác rất khó gần.

Nhà họ Lam.

Lam Sơ Niệm nhận được điện thoại của anh cả, cuối cùng anh hai của cô cũng về nước rồi, hơn nữa còn đang trên đường về nhà. Cô phần khởi ngồi ở phòng khách chờ đợi.

Cũng đã một năm rồi không gặp anh hai, cô cũng rất nhớ anh, nhưng đối với anh hai này, Lam Sơ Niệm thật sự coi anh như một người anh trai, không có cảm giác như đối với Lam Thiên Hạo.

Bây giờ Lam Sơ Niệm cũng đang rất băn khuăn, cô có nên nói với gia đình rằng cô đã biết thân thé thật sự của bản thân không?

Nửa tiếng sau, Lam Thiên Thần nhắc theo hành lý bước xuống xe, anh mặc một chiếc áo gió mỏng màu kem, phối với áo sơ mi và quần jean tối màu đang nghỉ ngơi, dáng vẻ một cậu trai thanh thuần mát mẻ.

“Anh hai.” Lam Sơ Niệm lập tức cười mừng anh về nhà.

Lam Thiên Thần cũng mỉm cười với cô, đến khi cô đứng vững trước mặt thì anh vươn tay ra so chiều cao với đỉnh đầu của cô: “Em lại cao thêm nữa rồi.”

“Tất nhiên!” Lam Sơ Niệm bật cười.

“Ba mẹ có ở nhà không? Chỉ có mình em ở nhà à?”

“Dạ! Ba mẹ đi siêu thị rồi, bọn họ biết anh sẽ về, nên muốn làm món ngon cho anh!” Lam Sơ Niệm nhìn anh cười.

Lam Thiên Thần vươn tay xoa xoa mái tóc dài của cô: “Em thật là càng ngày càng đáng yêu mà.”

Lam Sơ Niệm có thể cảm nhận được sự yêu thương từ trong mắt anh trai, cô cười đi tới cầm lấy chiếc túi nhỏ trong tay anh: “Để em giúp anh mang vào.”

Một lúc sau, ba mẹ Lam trở về nhà, mang theo một bao thức ăn to. Có lẽ vì lo cậu con trai thứ hai ở nước ngoài bị đói gầy đi nên nhân lúc được nghỉ muốn bù lại cho anh.

“Ba, mẹ, để con cầm cho.” Lam Thiên Thần đến giúp. Anh và Hình Nhất Phàm là bạn tốt của nhau, nhưng tính khí của họ hoàn toàn trái ngược nhau.

Hình Nhất Phàm thuộc tuýp người lạnh lùng, còn anh thuộc tuýp hiền lành, nước da trắng ngần, trong vẻ đẹp trai mang theo sự ấm áp, khuôn mặt đẹp hoàn hảo như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh.”

“Con ốm đi rồi, ốm như vậy chắc chắn là do nước ở nước ngoài không tốt.” Mẹ Lam thương tiếc nhìn đứa con trai thứ hai của mình.

“Mẹ, con có ốm đâu chứ? Không ốm đi chút nào!” Lam Thiên Thần cười đáp lại.

“Vậy mà còn chưa ốm, nhìn cái mặt này đi, lúc nhỏ mới tròn trịa đáng yêu làm sao, bây giờ không còn thịt nữa rồi.”

“Mẹ, nếu bây giờ con vẫn còn có khuôn mặt như trẻ con đó thì mới là điều đáng buồn ấy!” Lam Thiên Thần buồn cười nói.

Lam Sơ Niệm đứng một bên cũng bật cười: “Mẹ, anh hai của con rất đẹp trai mà!”

Cô đang nói thì nhìn thấy bóng dáng Lam Thiên Hạo từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc nghe thấy câu nói của Lam Sơ Niệm.

Anh lập tức nhíu mày, hỏi: “Chỉ có anh hai đẹp trai thôi sao, còn anh thì sao?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi