TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 929: Cho Cô Một Sự Bất Ngờ

Sáng sớm, trong bệnh viện tư nhân, đôi chân của Kiều Mộ Trạch đã có thể hoàn toàn đi lại, quần áo tôn lên dáng người thon dài của anh, nhìn anh như không gặp phải vấn đề gì hết.

Sau lưng anh, viện trưởng bệnh viện đang cố gắng khuyên nhủ: “Cậu Kiều, chân của cậu vẫn cần được nghỉ ngơi, không thể ra ngoài, cậu chắc chắn bây giờ muốn xuất viện ư?”

Kiều Mộ Trạch mới nghỉ ngơi được 20 ngày, cách thời gian xuất viện vẫn còn 10 ngày, nhưng anh không đợi nổi nữa rồi, anh muốn gặp được Trang Noãn Noãn, vì vậy, anh quyết định xuất viện.

“Làm thủ tục đi! Mọi trách nhiệm có tôi lo, sẽ không làm phiền mọi người đâu!” Kiều Mộ Trạch tỉnh táo nói.

Viện trưởng thấy không khuyên được anh, không thể làm gì khác, đành nói: “Vậy cũng được! Việc này cậu làm chủ, nhưng sau khi xuất viện, cách hai ngày cậu nên quay lại kiểm tra, bảo đảm một chút.”

“Tôi biết.” Kiều Mộ Trạchgật đầu.

Anh nhìn đồng hò, gọi cho vệ sĩ: “Xe đã tới chưa?”

“Đã tới, Kiều tổng, chúng tôi đợi anh ở dưới.”

“Được! Tôi lập tức xuống.” Kiều Mộ Trạch ra ngoài, hạ ống quần xuống, không ai nhìn ra vấn đề của chân anh.

Anh cũng không thông báo trước cho Trang Noãn Noãn, anh muốn cho cô một sự bất ngờ.

Lúc này Trang Noãn Noãn đang ngồi trong vườn hoa của biệt thự, cô vô cùng hưởng thụ thời gian này, an tĩnh, bốn phía ngập tràn trong hương hoa, không có bất kỳ ai quấy.

rầy, giúp cô an tâm sáng tác, bây giờ, cô đã phổ xong hai bài hát, đều là tâm huyết của cô.

Trong ánh nắng ban mai, trên đường ngựa xe như nước, ba chiếc xe ô tô đen nhỏ lái băng băng về hướng này.

Trang Noãn Noãn ngồi trong vườn hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng xe, tim cô đánh thịch một tiếng, bây giờ cô sợ nhất là khách của Kiều Mộ Trạch ghé thăm.

Giống như lần trước, mẹ anh đột nhiên đến, tay chân cô cứ luống ca luống cuồng.

Trang Noãn Noãn có chút lo lắng đứng trong vườn hoa, nhìn cánh cửa sắt chậm rãi mở, cô không khỏi ngạc nhiên, hình như là đoàn xe của kmt.

Thật sự là anh về sao? Nhưng tối qua khi gọi cho anh, anh còn nói bên kia còn công việc, bây giờ sao đã về được rồi.

Hô hấp Trang Noãn Noãn vì kích động mà cứng lại, cô vội chạy từ vườn hoa ra tới nhà để xe, lúc này, ba chiếc xe đã dừng lại.

Vệ sĩ xuống xe, tự tay mở cửa xe cho người ngồi trong chiếc xe ở giữa.

Bóng người mê người của Kiều Mộ Trạchbước xuống, không phải anh thì còn là ai chứ?

Trang Noãn Noãn vôn còn chưa xác định, lúc này nhận ra rồi, trái tim vì kinh ngạc vui mừng mà muốn nhảy ra ngoài.

Cô chạy từ hướng vườn hoa đi ra, mái tóc dài tung bay, có chút thẹn thùng còn người ngoài ở đây, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gọi tên anh.

“Mộ Trạch.”

Kiều Mộ Trạchnhìn về hướng vườn hoa, thấy cô gái đang chạy về phía anh, khóe miệng nở một nụ cười, rốt cuộc cũng thấy cô.

Trang Noãn Noãn hỗn hển chạy tới, vệ sĩ ở bốn phía vẫn đang đứng, nhưng cô vẫn kích động ôm lấy cổ anh: “Anh về rồi, rốt cuộc cũng về rồi.”

Hon hai mươi ngày rồi, cô nhớ anh, thực sự rất nhớ anh.

Mỗi ngày cô đều chờ, đếm ngày anh về, cuối cùng anh cũng về, như một cơn mơ vậy.

“Ừ, anh về rồi!” Kiều Mộ Trạchvuốt ve mái tóc dài của cô, cười khẽ đáp lại.

Vệ sĩ cũng thức thời lái x era ngoài, để lại không gian riêng tư cho họ.

Trang Noãn Noãn không khỏi lui về phía sau, cô đánh giá người đàn ông trước mặt, khó hiểu khi thấy dường như anh đã gầy đi một ít.

“Có phải anh bận nên ăn cơm không đủ bữa không! Anh gầy đi rồi.” Trang Noãn Noãn trực tiếp nói.

Trong lòng Kiều Mộ Trạchấm áp, cũng chỉ có người vô cùng quan tâm anh mới phát hiện ra những thay đổi nhỏ như vậy, đúng là lần này bị thương, anh cũng giảm mắt vài cân.

“Thế mà em cũng nhìn ra được.” Kiều Mộ Trạchvuốt gương mặt cô: “Có lẽ thế.”

“Sau này không được như thế nữa, lần trước trợ lý của anh nói dạ dày anh không tốt, còn bị đau dạ dày, anh còn dám ăn không đủ ba bữa.” Trang Noãn Noãn lập tức dạy dỗ.

Kiều Mộ Trạch nghe xong, thực sự cảm động, có lẽ trước giờ chỉ có mẹ anh mới vì chuyện anh không chịu ăn cơm mà tức giận.

Anh câu khóe môi cười, đưa tay ôm bả vai cô, ôm cô vào.

trong ngực, cằm để ở bả vai mảnh khảnh của cô: “Được, anh nghe em, sau này nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ.”

Trang Noãn Noãn nghe rồi mới mím môi cười: “Được, anh nhất định phải nhớ đó.”

Kiều Mộ Trạch phát hiện, có vẻ gần đây cô đã có chút có da có thịt, ôm cũng thích lắm, xem ra Dương Lệ đúng là đã chăm sóc cô rất chu đáo.

“Anh đi đường dài, chắc là mệt rồi, mau vào nghỉ đi.”

Trang Noãn Noãn dắt tay anh.

Kiều Mộ Trạch gật đầu, đi theo cô vào phòng khách.

Trang Noãn Noãn không biết anh xảy ra chuyện, nếu cô biết, chắc chắn sẽ đau lòng chét mắt.

Dĩ nhiên, Kiều Mộ Trạch cũng không định cho cô biết, anh đã muốn giấu thì sẽ giấu đến cùng.

“Anh ăn sáng chưa? Có muốn em làm chút gì cho anh ăn không?” Trang Noãn Noãn còn lo bữa sáng anh chưa ăn.

“Anh ăn rồi, hay là để bữa trưa đi!” Kiều Mộ Trạch nói.

“Được! Em bảo chị Dương Lệ mua ít đồ ăn, em tự nấu thì thế nào? Dạo này trù nghệ của em có tiến bộ đấy.” Trang Noãn Noãn tự tin nói.

“Được! Vậy anh chờ bữa trưa của em.” Kiều Mộ Trạchcười, chỉ cần ở bên cô, dù thế nào tâm trạng cũng rất tốt.

Khoảng thời gian này, anh ở bệnh viện dưỡng thương, thêm cả chuyện của công ty nên anh tạm thời chưa có thời gian thăm dò chuyện của Kiều Huy Dương, sau đây, anh sẽ đề ý kỹ ông ta.

Chuyện năm đó, Trang Nghiêm Minh tự mình làm rất chu toàn, tra khoản nợ cũ cũng không có vấn đề gì, chỉ có tìm được sổ sách cũ của Trang Nghiêm Minh mới có thể tra xét cụ thể.

Bây giờ, điều quan trọng chính là quyển sổ đã không thấy tăm tích kia.

Trang Noãn Noãn mang một ly nước tới cho anh, lại mang trái cây, toàn bộ biệt thự đều sạch sẽ chỉnh tề, giống như từng được quét dọn qua vây.

Kiều Mộ Trạchnhớ anh không thuê người giúp việc, biệt thự sạch sẽ thế này, chắc là nhờ bàn tay cô.

“Em dọn dẹp ư?” Kiều Mộ Trạch đau lòng nhìn cô, biệt thự của anh lớn, nếu là cô làm, vậy chắc chắn là rất mệt mỏi.

Trang Noãn Noãn mím môi cười: “Dù sao em cũng rảnh, mỗi ngày quét một ít, không tính là vất vả.”

Kiều Mộ Trạch biết cô đặc biệt, cô không giống những cô gái anh từng gặp, không ham hư’ vinh, vật chất, cho dù khi lên sân khấu hào quang tỏa ra tức phía, nhưng trở về cuộc sống bình thường, cô vẫn sẽ nhẹ nhàng yên tĩnh vô cùng.

Cô là một người mâu thuẫn như thế đấy, mà anh lại yêu tất cả mọi điều từ cô.

“Sau này không cho em làm thế nữa, sau này thấy bản, cứ: để Dương Lệ gọi người ở công ty vệ sinh đến.” Kiều Mộ Trạchtrầm thấp ra lệnh.

Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, em biết rồi.”

Lúc này, điện thoại của Kiều Mộ Trạchvang lên, anh cầm lên nhìn, là mẹ anh, anh đứng lên nói: “Anh nhận điện thoại.”

Trang Noãn Noãn ừm một tiếng, cho dù anh giấu cô nghe điện thoại, cô cũng sẽ tin tưởng anh, tin rằng không phải anh nhận điện thoại của người con gái khác.

Kiều Mộ Trạchra vườn hoa nghe điện thoại của mẹ.

“AIlo, mẹ ạ”

“Sao con lại tự ý xuất viện? Chân vừa mới khỏi, sao lại qua loa như vậy?” Bà Kiêu ở bên kia vô cùng tức giận.

“Con không sao, chân đi lại bình thường được rồi.”

Bà Kiều chẳng lẽ còn không hiểu vì sao con trai vội vàng xuất viện? Còn không phải vì ở nhà có một Trang Noãn Noãn đang chờ con bà sao? Bà đột nhiên có cảm giác không hiểu nỗi con trai mình rồi.

Tại sao lúc nào thằng bé cũng hướng về Trang Noãn Noãn như vậy chứ? Hơn nữa bà cũng biết, lần này con trai xảy ra chuyện là vì có người để ý đến thằng bé, muốn mạng của thằng bé, bà nghĩ, có khi liên quan đến Trang Noãn Noãn cũng nên.

Bởi vì Trang Noãn Noãn đang điều tra cái chết của ba mình, mà con bà cũng đang giúp con bé, Bà Kiều trước nay đã không đồng ý cho hai người đến với nhau, bây giờ còn làm liên lụy đến con trai bà.

Nhưng vết thương của con trai bà vừa khá lên một chút, bà cũng sẽ không đuổi Trang Noãn Noãn đi, nhưng nếu bắt bà phải đồng ý cho Trang Noãn Noãn về làm con dâu Kiều gia, bà chắc chắn không chịu.

Trước mắt mà nói, Trang Noãn Noãn cũng chỉ là một người ở bên cạnh con trai, để cuộc sống của thằng bé không cô đơn tịch mịch mà thôi.

“Con phải chú ý cho mẹ, đừng để chân con xảy ra chuyện, con phải biết, chân con không thể chịu thêm thương tổn được đâu.”

“Vâng, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chú ý.” Kiều Mộ Trạch cười an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi