TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ngón tay thon dài của Hình Liệt Hàn khẽ vuốt ve cái cằm đầy gợi cảm của hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự hứng thú.

 

“Thật sự là không thể nói chuyện được nữa, em đi ngủ đây, nếu không sáng mai sẽ không dậy đưa con đi học được.”

 

Hình Liệt Hàn lập tức đau lòng nói: “Để ba đưa đi đi! Em ngủ thêm một chút.”

 

“Không sao đâu! Em có thể đưa thằng bé đi học, em đợi anh về.

 

“Được rồi, vậy em đi ngủ đi!”

 

Hình Liệt Hàn ôn nhu nói với cô.

 

Đường Tư Vũ ngồi trước máy tính đang định tắt thì hai ngón tay của Hình Liệt Hàn lại đặt lên môi hôn một chút sau đó hướng về phía camera.

 

Đường Tư Vũ luyến tiếc không lỡ tắt cuộc gọi video, nhìn ông xã đẹp trai trong video lại sỉ ngốc cười một lúc: “Em tắt thật nhá.”

 

“Ừm.”

 

Hình Liệt Hàn híp mắt mỉm cười trả lời.

 

Đường Tư Vũ tắt cuộc gọi video, gấp máy tính lại, cô đi tới trước giường lấy một tập thơ bắt đầu xem, bây giờ cô đang muốn học thêm về phương diện sáng tác, cô cần tìm một vài bài thơ để tìm linh cảm.

 

Hình Liệt Hàn ở trong khách sạn thành phó K, lúc này đây mới đang chạng vạng tối, bên ngoài cửa sổ những ánh mặt trời còn sót lại chiếu vào ban công, Hình Liệt Hàn không khỏi cất bước đi ra ngoài.

 

Thời khắc tươi đẹp như vậy hắn thật hy vọng vợ mình có ở bên cạnh, khoảnh khắc tươi đẹp này hắn thật sự là không muốn độc hưởng một mình, không tự chủ được mà nghĩ tới hai mẹ con cô đang ở nhà.

 

Lúc này đây, trên ban công bên cạnh, thân ảnh của Morita Misa cũng đi ra, tối qua cô ta đợi Hình Liệt Hàn cả nửa ngày trên ban công mà cũng không thấy hắn đi ra, lúc này đây cô ta cũng bị khung cảnh mặt trời lặn bên ngoài hấp dẫn, không ngờ tới khi cô ta đi ra liền nhìn thấy ở trên ban công kế bên có một người đàn ông đút tay vào túi áo bộ dáng trông vô cùng tuấn tú và lười biếng.

 

Trái tim cô ta liền trở lên loạn nhịp, đập vô cùng dữ dội.

 

“Xin chào, ngài Hình, thật trùng hợp.”

 

Morita Misa lên tiếng chào hỏi với Hình Liệt Hàn.

 

Hình Liệt Hàn quay đầu nhìn cô ta một cái, khẽ cúi đầu coi như chào hỏi.

 

“Cảnh mặt trời lặn thật đẹp! Lúc này có thể cùng ngài Hình thưởng thức khung cảnh đẹp như vậy, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.”

 

Trong ngữ khí của Morita Misa không khỏi mang theo một tia hảo cảm giành cho hắn.

 

“Lúc này đây có lẽ nên cùng với người mình yêu nhất cùng nhau thưởng thức thì nó mới trở nên có ý nghĩa.”

 

Hình Liệt Hàn trả lời cô ta.

 

Morita Misa không khỏi mím môi cười: “Đáng tiếc, tôi vẫn chưa có bạn trai, lại chưa có yêu ai, không biết ngài Hình đây có thể cùng tôi thưởng thức một lát không?”

 

Ý tứ ám chỉ trong câu này vô cùng rõ ràng.

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn nhìn về phía phương xa, đôi môi mỏng có chút lạnh nhạt trả lời: “Tôi hy vọng có thể cùng vợ mình ngắm nhìn khung cảnh này.”

 

Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi ban công.

 

Sắc mặt của Morita Misa hiện lên vài tia kinh ngạc, cô ta thật sự không ngờ mình lại bị từ chối thêm một lần nữa, Hình Liệt Hàn thật sự yêu vợ hắn như Vậy sao?

 

Rốt cuộc thì đó là một người phụ nữ như thế nào chứ? Morita Misa thật sự là vô cùng tò mò.

 

Trễ một chút Morita Misa tự mình gọi điện thoại cho Hình Liệt Hàn, muốn mời hắn đi ăn tối, sau khi nhận được điện thoại của cô ta Hình Liệt Hàn cũng đã từ chối cô ta, bởi vì hắn hiện đang cùng trợ lý và cấp dưới của mình dùng bữa.

 

Morita Misa ngồi trên sofa, nắm điện thoại, cắn chặt lầy đôi môi đỏ mọng, hứng thú của cô ta đối vơi những công việc khác thì lại càng ít đi mà hứng thú đối với Hình Liệt Hàn thì nó lại càng gia tăng.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi