TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nhưng mà cô biết nếu ba mẹ biết cô muốn rời khỏi, khẳng định sẽ không cho cô đi.

 

Hình Nhất Nặc lấy vài thứ trọng yếu bỏ vào balo, cô liền ra khỏi của.

 

“Nhất Nặc, con đi đâu vậy?” Tưởng Lam vừa lúc nhìn thấy cô, tò mò hỏi một câu.

 

“Mẹ, con đi tìm bạn.” Hình Nhất Nặc không dám nhìn mẹ mình, bởi vì hai mắt của cô vừa rồi khóc đã có chút sưng lên.

 

“Quay về sớm một chút, có cần anh con đưa đi không?”

 

“Không cần đâu, bạn con sẽ đến đón con.” Hình Nhất Nặc ngoài miệng đáp, người đã bước nhanh ra khỏi cửa.

 

Nhưng mà Hình Nhất Nặc đến tối cũng chưa về nhà, hơn nữa không có một tin tức gì, điều này làm người nhà lo lắng, gọi điện thoại cho cô cũng không được.

 

May mắn là Hình Nhất Nặc cũng coi như thông minh. Cô cũng không làm người nhà lo lắng, cô cài đặt thời gian gửi một tin nhắn vào điện thoại của Hình Nhất Phàm.

 

Lúc 9 giờ tối, cả nhà mới biết cô hiện tại đã ngồi trên máy bay đến nước N.

 

Cả nhà đều bị kinh hãi.

 

“Nhất Phàm, lập tức tra ra chuyến bay của Nhất Nặc cho anh.”

 

Hình Liệt Hàn nói với em trai mình.

 

Hình Nhất Phàm rất nhanh đã tra ra một chút tin tức chuyến bay. Trực giác của cậu cho biết Hình Nhất Nặc nhất định sẽ chọn chuyến bay nhanh nhát kia.

 

“Con bé này chính là muốn chọc mẹ tức chết. Dù cho Lương Diệu thực sự xảy ra chuyện gì nó liền như vậy mà chạy đến sao? Nó ngay cả bản thân mình còn không thể tự chăm sóc tốt.” Tưởng Lam lo lắng đến đỏ cả mắt.

 

“Đều tại con, con không nên nói chuyện của Lương Diệu cho con bé biết. Con không nghĩ đến nó sẽ lo lắng đến tự mình chạy sang đó.” Đường Tư Vũ tự trách nói.

 

“Tư Vũ, không trách con. Chuyện này con bé sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi. Hiện tại, là do Nhất Nặc quá không lý trí.”

 

Hình Chính Đình trần an một tiếng.

 

“Ba mẹ, hai người yên tâm. Con lập tức phái chuyên cơ sang chặn con bé lại.”

 

“Anh, như vậy đi! Em đi ngăn em ấy lại.” Hình Nhất Phàm cũng rất không yên tâm.

 

“Ngăn không được con bé. Con bé một lòng đều đặt trên người Lương Diệu, sao có thể cùng em về nước? “

 

“Vậy thì để em cùng em ấy đi thăm anh Lương Diệu đi!” Hình Nhất Phàm nói: “Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

 

“Được, anh sẽ sắp xếp vài thủ hạ đắc lực đi cùng em. Có bắt cứ chuyện gì em phải báo cho bọn anh biết đầu tiên.” Hình Liệt Hàn nói với cậu.

 

“Yên tâm, em biết rồi. Máy bay của chúng ta có thể chặn chuyến bay của em ấy ở nước L. Đến lúc đó liền dùng máy bay của chúng ta đến nước N đi!” Hình Nhất Phàm nói.

 

Cậu hiện tại đã làm một nam tử hán thành thục, chuyện này họ cũng yên tâm giao cho cậu giải quyết.

 

“Mang thêm vài người đi. Lỡ như Lệ Thâm bên kia cần người, các em có thể giúp cậu ấy.” Hình Liệt Hàn nói. Hắn cầm điện thoại ở một bên gọi điện sắp xếp mọi chuyện.

 

Hình Nhất Phàm lập tức chuẩn bị đi, Hình Liệt Hàn đích thân đưa cậu ra sân bay, phái thêm tám vệ sĩ đi theo hộ tống, dặn dò mấy lần mới cho cậu lên máy bay.

 

Hình Liệt Hàn lúc này cũng rất lo lắng, hai đứa em của anh mới ngoài hai mươi, anh vẫn chưa yên tâm.

 

Nhưng hiện tại ở nhà Đường Tư Vũ vừa mang thai, anh không thể rời đi, huống hồ gì Đường Tư Vũ đã xuất hiện triệu chứng ốm nghén, ba tháng đầu thai kỳ rất quan trọng.

 

Anh cũng lo cho Ôn Lương Diệu, bây giờ có Ôn Lệ Thâm sắp đến đó rồi, anh tin rằng bạn mình sẽ làm mọi cách để cứu Ôn Lương Diệu.

 

Hình Nhất Phàm bay thẳng đến nước I, đây là thời điểm tốt nhất để cậu chặn đường Hứa Nhất Nặc. Hình Nhất Nặc có chuyến bay nối chuyến nên chắc chắn cô sẽ quá cảnh tại sân bay này.

 

Giờ phút này, Hình Nhất Nặc đã quá cảnh tại nước đầu tiên, thật may là máy bay đã dừng nếu không hai giờ sau cô đã bay đến nước l rồi.

 

Trên máy bay, trái tim cô một lòng muốn bay đến nước N, hiện cô đã có số của Tô Hi, tùy thời điểm cô sẽ gọi hỏi thăm tình huống.

 

Chẳng mấy chốc cô đã lên máy bay bay thẳng đến nước N.

 

Giờ cô không muốn lãng phí từng phút từng giây. Cô chỉ mang theo một chiếc ba lô, thời tiết lạnh buốt, cô mua một chiếc áo khoác rộng ở sân bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi