TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hình Nhất Nặc da mặt không dày, bệnh viện nhiều người như vậy mà cô vẫn cho anh cõng?

 

“Em có thể đi được.” Hình Nặc Nhất kiên cường nói.

 

Ôn Lương Diệu lập tức cúi người xuống bề cô lên, Hình Nhất Nặc giật bắn mình, mặt chỉ cách mặt của Ôn Lương Diệu một gang tay.

 

Tim cô đập loạn nhịp, tay ôm chặt lấy cổ anh.

 

“Anh thả em xuống đi! Anh vừa mới tỉnh lại, em sợ anh…” Cô lo lắng cho sức khoẻ của anh.

 

Ôn Lương Diệu mỉm cười nói: ‘Chả nhẽ anh yếu đuối tới mức không bề nổi em sao?”

 

Hình Nhất Nặc chớp chớp mắt, bất động vài giây, ánh mắt của anh thật là ấm áp, thật quen thuộc, làm cho cô cảm thấy anh ấy không hề mắt trí, anh vẫn là anh.

 

“Em nặng lắm…” Hình Nhất Nặc ngượng ngùng nói.

 

“Không, rất nhẹ.” Ôn Lương Diệu bế như không tốn chút sức lực nào, trên đường rất nhiều người nhìn họ làm cho Hình Nhất Nặc thấy vô cùng ngại ngùng.

 

Đến nơi y tá bôi cho cô thuốc tiêu sưng, nói cô chú nghỉ nghỉ ngơi hạn chế đi lại.

 

Bôi thuốc xong, cô ngồi ở chiếc ghế gần đó nghỉ ngơi.

 

Hình Nhất Nặc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa nhìn lên liền thấy anh cũng đang nhìn cô.

 

Ánh mắt nhìn trộm của cô đã bị anh bắt được, Hình Nhất Nặc mặt đỏ tía tai, nắm chặt tay, cảm giác sắp bị anh ấy tra hỏi.

 

“Bức ảnh em đưa anh đã xem hết rồi.” Ôn Lương Diêu bỗng nhắc đến chuyện những bức ảnh.

 

Hình Nhất Nặc tim như ngừng đập đợi những câu nói tiếp theo.

 

Nhưng vẫn chưa nghe được gì thì đôi bàn tay đang nắm chặt của cô được một bàn tay nắm chặt, tim cô đập nhanh, cô thở gấp.

 

Ôn Lương Diệu nói: “Chúng ta hẹn hò đi!”

 

Hình Nhất Nặc vô cùng kinh ngạc, niềm vui đến quá nhanh khiến cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

 

ị Ôn Lương Diệu trước khi mắt trí nhớ thậm chí còn chưa nhắc đến chuyện yêu nhau, vậy mà sau khi mắt trí anh lại trực tiếp nói ra chuyện này.

 

“Thật sao? Anh đồng ý yêu em sao?” Hình Nhất Nặc kích động.

 

Ôn Lương Diệu xem tất cả những tin nhắn anh đã gửi, từng câu từng chữ đều là đang đè nén cảm xúc thật của bản thân, qua được kiếp nạn lần này anh chợt nhận ra đời người vô cùng quý giá, cần phải trân trọng những điều đẹp đẽ trước mắt.

 

Ôn Lương Diệu nhịn cười hỏi ngược lại cô: “Là em có đồng làm người yêu anh không?”

 

Xét về tuổi tác, anh hơn cô 7 tuổi, nếu như cô không chê anh ta già thì anh sẽ rất vuil “Em đồng ý.” Hình Nhất Nặc không chút do dự trả lời, đây là tình yêu mà cô vẫn luôn mong đợi, nó bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô đương nhiên cô phải nắm chặt lấy nó rồi, không thể để tình yêu cứ thế vụt mát.

 

Ôn Lương Diệu khẽ vuốt vào mái tóc nhẹ nhàng của cô, như một trưởng bối anh thấp giọng hỏi: “Anh đã quên hết những chuyện giữa chúng ta, em có bằng lòng cùng anh làm lại từ đầu không?”

 

Hình Nhất Nặc cười vui vẻ: “Hoàn toàn đồng ý.”

 

Ôn Lương Diệu tâm tư lay động, anh có một trực giác mãnh liệt, chắc hẳn trước kia anh đã từng rất yêu cô.

 

Vào giây phút ấy, kể cả khi đã mát trí nhớ nhưng cảm giác muốn bảo vệ và che chở cho cô vẫn rất mãnh liệt.

 

Ở trên ban công tầng 6, vợ chồng Ôn nhìn thấy con trai và Hình Nhất Nặc đi với nhau, hai người đều rất vui, xem ra con trai vừa tỉnh lại đã có được tình yêu rồi.

 

“Trực giác của tôi không sai chứ, tôi sớm đã nhìn ra Lương Diệu rất thích Nhất Nặc rồi, xem ra chúng ta sẽ phải kết thông gia với Hình gia rồi.”

 

“Vậy là tốt rồi, chúng ta quen biết đã lâu, đã thân lại càng thân.”

 

Khi Hình Nhất Nặc đi về phòng bệnh cùng với Ôn Lương Diệu, cô vô cùng vui sướng.

 

Khi đi đang đi trên cầu thang Ôn Lương Diệu bỗng nắm lấy tay cô, có một cô ý tá đi qua, dù có chút kinh ngạc, nhưng lại có dự cảm họ sẽ ở bên nhau.

 

Vì việc Hình Nhất Nặc chăm sóc Ôn Lương Diệu Trong ba tháng qua đã truyền khắp bệnh viện, mọi người đều rất cảm động trước tình cảm của cô.

 

Đến phòng bệnh, vợ chồng Ôn đang đợi họ: “Nhất Nặc, trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm nhé! Nhà hàng bên kia đã chuẩn bị riêng cho chúng ta một bàn tiệc.”

 

“Vâng ạ.” Hình Nhất Nặc cười đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi