TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Cô vụng trộm, âm thầm, khéo nhẹ khóe môi, ký ức cuối cùng của cô tối hôm qua là cô ngủ quên trên sô pha.

 

Cứ ngủ đi! Buổi sáng hôm nay thật đẹp, cô không muốn thức dậy như thế này.

 

: Động tác nhẹ của cô khiến người đàn ông phía sau mở to mắt, một đôi mắt sâu, phản chiếu ánh nắng, sáng ngời, quyến rũ.

 

“Nhất Nặc? Em tỉnh rồi hả?” Giọng nam trầm thấp.

 

“Ưm, không có…” Hình Nhất Nặc trả lời anh, sau đó, cô lập tức dở khóc dở người.

 

Bây giờ cô đang trả lời anh, không có nghĩa là cô đã thức dậy sao?

 

“Còn muốn ngủ?” Ôn Lương Diệu cười hỏi.

 

“Vâng!” Hình Nhất Nặc xấu hỗ nói.

 

“Được rồi, ngủ một lát đi.” Lúc này, tay Ôn Lương Diệu, chạm vào không phải là áo choàng tắm mà là làn da mềm mại mịn màng.

 

Là chiếc eo của cô, có nghĩa là khăn tắm của cô bị lỏng ra rồi.

 

Ôn Lương Diệu vẫn có thể ngủ sao? Hơi thở trở nên nặng nhọc, buổi sáng là thời khắc mạnh mẽ nhất của một người đàn ông, thật không thể hy vọng anh có thể lý trí hơn.

 

“Hình Nhất Nặc em ngủ tiếp một chút đi, anh dậy.” Ôn Lương Diệu bối rối nói, rút tay về, anh xoay người chỉnh lại khăn tắm trên eo rồi đứng dậy.

 

Hình Nhất Nặc cũng không có buồn ngủ nhưng cô có thể cảm nhận được ý định đứng dậy của Ôn Lương Diệu.

 

Cô vội vàng lấy khăn tắm đắp lên người, cảm thấy xấu hỗ vô cùng.

 

Ôn Lương Diệu dặn lễ tân khách sạn mang đến hai bộ đồ mới, sau khi thay xong trước, anh đặt bộ của Hình Nhất Nặc trước giường cô: “Anh để quần áo ở đây, em tỉnh dậy thay nhé.”

 

“Vâng, được.” Hình Nhất Nặc không dám quay lưng lại nhìn anh.

 

Mười phút sau, Hình Nhất Nặc cũng dậy vì cô không thể ngủ được nữa.

 

Nhìn về phía sa lon, người đàn ông sạch sẽ trong áo sơ mi trắng cùng quần tây kaki, mái tóc màu mực chưa được chải chuốt gọn gàng. tóc mái che đi vằng trán càng làm cho anh trở nên dịu dàng và trẻ trung hơn.

 

Được thưởng thức một người đàn ông như vậy vào sáng sớm thực sự rất quyến rũ!

 

“Tắm chút đi em, xong chúng mình đi ăn sáng.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

“Vâng.” Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn trả lời, sau đó cô tò mò hỏi: “Tại sao đêm qua chúng ta lại ở trong một căn phòng?”

 

Tim Ôn Lương Diệu như thắt lại: “Đại khái là anh buồn ngủ quá, sau khi ôm em vào giường thì ngủ luôn.”

 

Anh không dám nói là cô ôm chặt không thả, bởi vì như thế cô sẽ thêm xấu hồ.

 

Hình Nhất Nặc mím môi cười: “Em không trách anh đâu.”

 

Hai người ra khỏi cửa, đến ăn sáng tại bữa sáng tự chọn của khách sạn, sau khi ăn xong, Ôn Lương Diệu hẹn đạo diễn gặp mặt, Hình Nhất Nặc vừa hay có thể cùng nhau đến đó trò chuyện.

 

Bộ phim lần này của Hình Nhát Nặc là công ty Ôn gia đầu tư quay chụp, kinh phí đủ lớn, cần dàn dựng một bộ phim truyền hình đại chế tác Đạo diễn cũng là một người vô cùng ưu tú, ngoài bốn mươi tuổi, có chuyên môn quay phim rất tốt.

 

Ông cũng cảm thấy vừa ý với nữ chính Hình Nhất Phàm, vì là người mới và không giống như những diễn viên mặt toàn silicone khác, vẻ đẹp của cô rất trong sáng và rất thanh lịch.

 

“Buổi trưa, tôi sẽ gặp một vài vai quan trọng cùng nhau ăn cơm, chúng ta hãy cùng nhau đến lúc đó!” Đạo diễn Vương Độ Triêu nói với hai người.

 

“Được, gặp nhau một lần đi!” Ôn Lương Diệu không có ý kiến.

 

HÌnh Nhất Nặc cũng rất sẵn lòng làm quen với các diễn viên khác, dù sao sau khi khai máy họ cũng là những diễn viên cô phải hợp tác chung. Buổi trưa họ gặp mặt trong một nhà hàng rất lớn, những người tới đây đều là mỹ nam, mỹ nữ. Đây đều là người mà đạo diễn đích thân chọn, tất nhiên sẽ có nét riêng.

 

Một bàn toàn tuần nam mỹ nữ như vậy rất đẹp mắt.

 

Ngoài đạo diễn, phó đạo diễn và một số thành viên quan trọng của đoàn phim, tất cả đều là diễn viên lần này.

 

Họ cũng rất tò mò về Hình Nhất Nặc, đồng thời cũng cảm giác vinh hạnh khi được cộng tác với người vừa đạt được giải thưởng là Ôn Lương Diệu. Anh còn là em trai của tổng giám đốc Thiên Mạc – Ôn Lệ Thâm, thân phận của anh làm nhiều người trong giới muốn kết thân.

 

Hình Nhất Nặc đang tán gẫu, cô trò chuyện với hai nữ phụ. Cả hai nữ đều hơn cô vài tuổi, cũng được xem là tiền bối trong showbiz.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi