TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Đi thôi! Phía trước còn có phong cảnh đẹp hơn.” Ôn Lương Diệu dẫn cô đi về phía trước, đến một hồ nước, Hình Nhất Nặc cũng cởi giày, ngồi trên tảng đá lớn nghịch nước một lúc. Ôn Lương Diệu bên cạnh nhìn chằm chằm như đang chăm một đứa bé, sợ cô rớt xuống.

 

Cuối cùng, khi họ trở về biệt thự, đã là 5 giờ tối, hai người đi đến nhà ăn trong villa dùng bữa. Tuy cách xa thành phố nhưng tất cả đều được thiết kế để hưởng thụ một cách sang chảnh. Vì vậy, thức ăn ở đây cũng rất ngon, còn rất tươi mát.

 

Hai người ăn tối xong thì trở về biệt thự, nơi này ban ngày đã rất đẹp nhưng khi lên đèn còn đẹp hơn.

 

Hình Nhất Nặc ngay lập tức bước ra ban công, lần đầu tiên cô được nhìn thấy ngôi sao Bắc Đầu lấp lánh trên bầu trời chưa tối hẳn.

 

Cô nghĩ, chốc nữa bầu trời khẳng định có nhiều sao lắm đây.

 

Ôn Lương Diệu pha hai tách trà và mang ra, những tách trà tinh xảo và ánh đèn mờ ảo khiến mọi thứ trở nên lãng mạn hơn.

 

Hình Nhát Nặc ngồi trên ghế salon, Ôn Lương Diệu bên cạnh cũng ngồi xuống, anh duỗi tay ra và ôm lấy cô, còn cô cũng nhẹ nhàng rúc vào ngực anh ngắng đầu lên nhìn bầu trời. Cô thấy bầu trời đang tối dần từng chút, các vì sao dần dần xuất hiện, rồi một dải Ngân Hà trong vắt hiện ra trên bầu trời đêm.

 

“Thật đẹp.” Hình Nhất Nặc ngắng đầu, cảm thán nói.

 

Ôn Lương Diệu tâm tình cũng an ổn, ôm lấy cô, ngồi ở đây ngắm sao trời đầy sao, anh cũng cảm thấy thỏa mãn khi có cô ở bên.

 

Anh cầm tách trà lên, nhấp một ngụm sau đó đưa cho cô gái trong lòng. Hình Nhất Nặc biết tách này anh uống qua rồi, cô nhẹ nhàng nâng lên, ngọt ngào uống.

 

“Lát nữa em có muốn ngâm mình trong suối nước nóng trước không?” Ôn Lương Diệu tháp giọng hỏi cô.

 

“Không phải cùng nhau ngâm sao?” Hình Nhất Nặc buột miệng.

 

Ôn Lương Diệu hai mắt sáng ngời, nghiêm túc hỏi: “Em muốn cùng nhau ngâm?”

 

“Chẳng lẽ… tách ra sao?” Hình Nhất Nặc cảm thấy không phải là cùng ngâm sao?

 

“Không.” Ôn Lương Diệu lập tức trả lời.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Hình Nhất Nặc trong màn đêm có chút nóng ran. Nhưng mà cô cũng không từ chối ngâm mình với anh.

 

Trong lòng cô cũng muốn tắm cùng anh.

 

“Vậy… để em đổi bộ đồ tắm.” Hình Nhất Nặc nối.

 

“Anh nghe nói, ở đây cho phép tắm trần.” Ôn Lương Diệu cười nói.

 

“Hả?” Hình Nhất Nặc nhất thời trọn mắt nghẹn họng, mắt to tròn đầy kinh ngạc.

 

Ôn Lương Diệu cười, không trêu cô nữa: “Chúng ta có thể không cần.”

 

Hình Nhất Nặc có chút ngại ngùng: “Vậy em đi thay đồ bơi.”

 

“Ừm, cùng đổi đi.” Ôn Lương Diệu cười nói.

 

Khi hai người cùng trở về phòng, lần này Hình Nhất Nặc đã chuẩn bị xong, cô lấy ra một bộ đồ bơi tương đối bảo thủ, nhưng đồ bơi dù bảo thủ thế nào, vẫn sẽ lộ ra cơ thể.

 

Xương quai xanh của Hình Nhất Nặc lộ ra ngoài, bờ vai mảnh khảnh cũng lộ nốt, phần bắp đùi hé ra đôi chân dài thẳng tắp càng bắt mắt.

 

Đứng trước gương, Hình Nhất Nặc vô cùng xấu hổ, cô cầm khăn tắm lên bọc lấy thân mình, cô nhìn bên đối diện còn chưa có động tĩnh gì.

 

Chẳng lẽ anh còn chưa ra?

 

: Vừa hay, cô có thê ngâm trước, trong đầu Hình Nhất Nặc có vài tính toán nhỏ nhặt, cô đi xuống lầu.

 

Dưới lầu thiết kế một suối nước nóng vô cùng sang trọng, cô vốn là xuống trước ngâm trước, ai biết trong suối đã có một người ngồi sẵn, một thân thể thon dài mê người.

 

Không thể không nói, đây đúng là một bức mỹ nam đồ.

 

Hình Nhất Nặc cảm thấy hô hấp mình rối loạn, tim đập rộn ràng, ánh mắt đầy si mê.

 

Nhìn chằm chằm suối nước nóng, bóng người tựa như vị thần, gương mặt Ôn Lương Diệu như một bức tượng thần, tản ra một loại mị lực lười biếng, khiến phái nữ phải tim đập rộn ràng.

 

Ôn Lương Diệu nhìn cô tiến tới, anh cười nói: “Nhanh tới đây đi, đừng để bị lạnh.”

 

“Nước thế nào anh?” Hình Nhất Nặc có chút sợ nước quá nóng.

 

“Vừa vặn.” Ôn Lương Diệu an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi