TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hoắc Viện báo địa chỉ bệnh viện, Kỷ An Tâm nhớ kỹ, cô vừa buông di động ra, nước mắt không kiềm được trực trào, cô nhanh đưa tay lau đi. Đến bàn ăn nói với Hướng Nguyệt: “Bạn của tôi xảy ra chút việc. Tiểu Nguyệt, cô ở lại chơi cùng Hiểu Hiểu chờ tôi trở lại được không?”

 

Hướng Nguyệt phát hiện tuy cô bình tĩnh, nhưng tay cầm di động đang run rẩy nên vội nói: “Kỷ tổng, chị đi đi! Em sẽ chơi với Hiểu Hiểu.”

 

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

 

“Bạn của mẹ xảy ra chuyện, mẹ đi xem.” Kỷ An Tâm nhìn con gái, lòng chua xót lại dâng gấp bội.

 

Không thể, Hoắc Kỳ Ngang không thể chết được, anh không thể rời thế giới này. Nếu không con cô sẽ không có ba.

 

Kỷ An Tâm đẩy cửa ra, chạy như bay hướng về phía thang máy.

 

Lên xe cũng không chần chờ, chạy ngay đến bệnh viện.

 

Đang ở phòng giám hộ, Hoắc Kỳ Ngang được uống một ít thuốc, sốt cao còn chưa bớt. Hoàn cảnh này phải đợi anh tự hạ sốt, ngoài ra không còn biện pháp nào. Anh đã trải qua phẫu thuật một lần, không thể dùng thuốc hạ sốt.

 

Hành lang trống trải nghe rõ tiếng giày cao gót đi trên sàn. Kỷ An Tâm ở thang máy chen chút, cô không ngại bị kẹp lấy vẫn kiên định chen lần qua.

 

Có một người tốt bụng che cho cô một chút, Kỷ An Tâm nhìn anh nói: “Cảm ơn.”

 

Hoắc Kỳ Ngang ở lầu ba, thang máy “đing” một tiếng, cô nhanh chóng đi ra, tìm hỏi một hộ sĩ, sau đó cô nhanh chóng đi qua.

 

Quẹo qua hành lang, cô gặp Hoắc Minh ở hành lang đnag phiền muộn hút thuốc.

 

Hoắc Minh cùng cô nhìn nhau, Kỷ An Tâm chào hỏi cùng ông ta, cô chỉ đứng ở cửa sổ thuỷ tinh trước phòng bệnh.

 

Nhìn bình ôxy trên người anh, tim cô như bị bóp nghẹn, làm sao có thể?

 

Hai ngày trước tinh thần anh vẫn phần chắn như vậy, vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt côS.

 

Hiện tại, sao anh ấy lại như vậy?

 

Hoắc Viện đi tới nhìn cô nói: “An Tâm, em vào đi!”

 

Kỷ An Tâm nhìn thoáng qua Hoắc Minh, Hoắc Minh chỉ nhíu mày một cái, không ngăn cản cô. Kỷ An Tâm nhẹ nhàng tiến lên, Hoắc Viện bảo cô ngồi bên cạnh giường, rồi nhẹ nhàng cúi người nói bên tai Hoắc Kỳ Ngang: “Kỳ Ngang, An Tâm tới rồi, em mau tỉnh lại nhìn xem con bé.”

 

Ánh mắt Kỷ An Tâm dừng ở người đàn ông này, đầu của anh quấn đầy băng vải. Trên người anh, trên tay, khắp nơi đều có vết thương, có chút nghiêm trọng, có chút yếu ớt, anh mặc quần áo bệnh nhân giống như không có chút sức sống.

 

Tim Kỷ An Tâm nhói đau một trận, mà lúc này, cô cảm giác dường như Hoắc Kỳ Ngang nghe thấy được.

 

Tuy anh vẫn hôn mê, nhưng tay anh giật giật, giống như đang tìm cô.

 

Kỷ An Tâm cúi đầu, nhìn bàn tay trắng ngần, thời gian qua đi năm năm, cô nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Tim cô kịch liệt nhảy, y hệt năm đó vậy, giật mình rung động.

 

Hoắc Viện ở bên cạnh ngồi xuống, cô nhìn Kỷ An Tâm lúc này lộ ra cảm xúc với em trai.

 

Khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, không có chuyện gì, quan trọng hơn chuyện sống chết?

 

Trước mặt chuyện sống chết, tất cả điều là chuyện nhỏ.

 

Cho nên, em trai này của cô xem như nhờ họa được phúc? Chỉ là em ấy trả giá quả thật hơi lớn.

 

Hoắc Minh ở ngoài cửa sổ, người của ông ta đã điều tra xong tất cả. Hơn nữa, thông qua camera của xe có thể thấy được, chuyện này quả thật là chuyện ngoài muốn.

 

Bởi vì Hoắc Kỳ Ngang vội vàng đi hội nghị, cho nên lái xe nhanh hơn một chút, ở trên đường cao tốc còn chưa đạt đến trạng thái siêu tốc, đều duy trì 120km/h.

 

Mà người lái xe, đã bắt hạnh qua đời.

 

Hoắc Kỳ Ngang may mắn hơn một chút.

 

Hoắc Kỳ Ngang trong cơ mê mang, đột nhiên có chút ý thức, nhẹ nhàng gọi tên Kỷ An Tâm: “An Tâm… An Tâm…”

 

Anh khàn khàn gọi, như đang trong cơn ác mộng, tràn ngập thống khổ.

 

Kỷ An Tâm tay nhẹ nhàng run rầy, cô cúi xuống nhẹ nhàng trả lời anh: “Em ở đây, em ở đây.”

 

Là giọng nói của cô, tiến vào trong ý thức của anh, khóe miệng Hoắc Kỳ Ngang nhẹ cong một chút, như là ác mộng biến thành giấc mơ đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi