TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Hôm nay tôi không có thời gian, đợi khi có thời gian tôi sẽ liên hệ với cô sau.”

 

“Cũng được. Tôi lúc nào cũng đến được.”

 

Tô Hi buột miệng nói ra, nói xong khuôn mặt cô đỏ bùng lên, cô vội vã che miệng lại giải thích: “Ý tôi là lúc nào cũng đến đi ăn cùng anh được.”

 

Ôn Lệ Thâm híp mắt lại, không nói gì, vẻ mặt cũng khá lạnh lùng.

 

“Vậy, vậy tôi đi trước đây. Anh Ôn, hẹn gặp lại.” Tô Hi không tiện ở lại thêm.

 

Sau đó, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu lại nói: “Anh Ôn, anh có cần lưu lại số điện thoại của tôi không? Để tiện liên lạc?”

 

Người đàn ông nhấp một ngụm café: “Không cần.”

 

Tai của Tô Hi nóng bừng lên, người đàn ông này không hiểu nhầm rằng cô có tình muốn cách để liên lạc của anh chứ? Cô vội vàng: “ÒI Được rồi. Vậy tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại.”

 

Nói xong, Tô Hi nhanh chóng ra khỏi nhà người đàn ông này. Với cô mà nói, không khí nơi này quá ngột ngạt, chèn ép, cô cũng không muốn ở lại thêm chút nào.

 

Tô Hi lái xe tới công ty của quản lí, rồi kể lại một lượt chuyện tìm được viên đá, quản lí của cô thở phào nhẹ nhõm, vấn đề của cô coi như đã được giải quyết.

 

Hậu quả của sự việc phiền phức này là cô nợ anh một bữa cơm. Cô bắt đầu nghĩ, lúc nào anh ta mới có thời gian?

 

Không chừng anh ta cũng chẳng thèm đi ăn với cô, có lẽ trong nháy mắt anh ta cũng quên chuyện đó thôi.

 

9 giờ sáng, Đường Tư Vũ mới mơ mơ hồ hồ mở mắt. Khi cô nhận ra đây là giường của Hình Liệt Hàn, cô vội vã nhìn xuống toàn thân kiểm tra một lượt, sờ sờ cổ của mình.

 

Cũng may quần áo cô không có dấu vét bị cỏi ra.

 

Hành động kiểm tra ấy không tránh khỏi ánh mắt của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, Hình Liệt Hàn lạnh giọng: “Cô đang làm gì vậy?”

 

Đường Tư Vũ ngượng ngùng ho khan: “Không có gì!”

 

“Không yên tâm với tôi đúng không?”

 

“Phụ nữ thường không yên tâm với đàn ông mà, đây chỉ là tôi tự bảo vệ mình thôi.” Đường Tư Vũ nói xong, cô nhắc chăn xuống giường rồi ôm chăn ra khỏi cửa.

 

Đánh răng rửa mặt xong, cô gọi điện cho Tô Hi hỏi về chuyện tìm viên đá. Tô Hi kể rằng đã tìm được, đồng thời cũng đã giải thích với bên thương gia, họ sẽ bỏ qua mọi chuyện, hơn nữa còn tặng cho cô một chiếc nhẫn kim cương trị giá 50 vạn tệ.

 

Vì đã xuất hiện trên thảm đỏ nên viên đá quý mang thương hiệu nổi tiếng trên người cô cũng bị các giới giải trí đưa lên làm tin hot, xem như đó là một lần công khai quảng bá cho thương hiệu này, điều đó còn giá trị hơn.

 

Đường Tư Vũ thở phào, nói như vậy là mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa.

 

Đường Tư Vũ gọi điện xong, cánh cửa sau lưng mở ra, Hình Liệt Hàn với chiếc áo sơ mi đen và quần âu bước qua, nói với cô: “Ra ngoài ăn sáng cùng tôi đi.”

 

Đường Tư Vũ cũng đói, không có con trai ở nhà cô cũng lười nấu, nên gật đầu đồng ý: “Được thôi!”

 

Cô đeo balo theo Hình Liệt Hàn ra ngoài, xuống dưới lầu nhìn chiếc xe thể thao màu đen của mình anh có chút chán chường, đưa tay về phía cô: “Đưa chìa khóa xe của cô cho tôi.”

 

“Đi xe của tôi á?” Đường Tư Vũ vừa hỏi vừa rút chiếc chìa khóa trong balo ra.

 

Ngồi trong xe, Đường Tư Vũ nhìn bàn tay của anh đang điều khiển xe của mình trong lòng có cảm giác khó hiểu, không thể nói rõ được.

 

Hình như mọi thứ của cô đều bắt giác trở thành của anh ta vậy.

 

Chiếc xe tới một nhà hàng cao cấp gần đó.

 

Trong nhà hàng. Đường Tư Vũ gọi món xong, cô đưa menu cho Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn gọi một bát tổ yến, Đường Tư Vũ trợn trừng con ngươi, anh ta lại chú ý đến dinh dưỡng như vậy, đàn ông mà ăn tổ yến cái gì?

 

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Bát tổ yến đặt trên bàn, nhân viên phục vụ không biết nên đặt về phía ai, Hình Liệt Hàn ngước mắt nhìn Đường Tư Vũ ngồi đối diện: “Đưa cho cô ấy.”

 

Đường Tư Vũ ngỡ ngàng, hóa ra anh ta lại gọi cho cô?

 

“Món này đắt lắm, anh gọi làm gì? Đường Tư Vũ than thở nhưng chỉ là muốn che giấu đi sự ngạc nhiên.

 

“Cho dù cả đời này mỗi sáng tôi mời cô ăn một bát thì tôi cũng không nghèo được đâu.

 

Nữ nhân viên phục vụ cũng xúc động khi nghe được câu nói của anh, cô nhìn Đường Tư Vũ rồi thầm nghĩ cô ấy thật hạnh phúc.

 

Thế nhưng gương mặt Đường Tư Vũ lại đỏ lên, lẽ nào người đàn ông này cả đời nguyện mời cô ăn tổ yến sao?

 

Mùi vị rất ngon, Đường Tư Vũ vì không để lãng phí nên đã ăn hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi