TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Bây giờ nghĩ lại, Kỷ An Tâm cảm tháy lúc đó bản thân thật ngây thơ trong sáng, trong mắt chỉ có anh, không còn ai khác.

 

Bọn họ đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian tuyệt vời nhất.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn món đồ trang trí trong tay cô, Kỷ An Tâm thấy vậy hoảng loạn vội ném đi.

 

“Nếu em thích, em có thể mang tất cả mọi thứ ở đây đi.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô.

 

*Tôi không thích.” Kỷ An Tâm nói dối lòng.

 

“Đây đều là những thứ năm năm trước em thích. “Hoắc Kỳ Ngang lại nói.

 

Kỷ An Tâm nhướng mày: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Ai nói năm năm trước tôi thích, bây giờ tôi vẫn sẽ thích chứ?

 

Giống như anh vậy, không phải bây giờ tôi cũng đã ghét anh rồi đấy sao?”

 

Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang xẹt qua chút bất lực. Tối hôm qua trong mơ cô có nói vậy đâu.

 

Cô có làm tổn thương anh thế nào anh cũng không đề ý, vì chỉ cần anh yêu cô là đủ.

 

Kỷ An Tâm nói xong lại nghĩ, mình nói mấy cái này làm gì chứ?

 

Cô cầm túi lên, nói với anh: “Đi thôi! Đưa tôi đến công ty.”

 

Hoắc Kỳ An lái xe ô tô ra khỏi ga ra, trực tiếp chở cô đi ra ngoài. Trong xe, Hoắc Kỳ Ngang liếc nhìn cô rất nhiều lần.

 

Anh rất trân trọng khoảng thời gian có thể ở bên cô hiện tại, anh ước rằng con đường này dài hơn, vậy nên tốc độ lái xe của anh giữ vững ở tốc độ rề rề, rất chậm.

 

Kỷ An Tâm máy lần nghiêng đầu sang nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

 

Cô thực sự không đủ lạnh lùng, tàn nhẫn để làm tổn thương anh đến nỗi khắp người toàn là sẹo như vậy. Cô cũng không biết bây giờ mình nên đối mặt với anh như thế nào.

 

Kỷ An Tâm đ ến công ty, Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô bước vào rồi mới rời đi.

 

Hoắc Kỳ Ngang gật đầu: “Tôi biết rõ mình phải làm gì.”

 

Hoắc Kỳ Ngang ra khỏi phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của ba: “Kỳ Ngang, tối hôm qua con đi đâu? Sao không về nhà? Con ở cùng ai?”

 

“Ba, con hỏi ba, có phải lại dối con đi gặp ai không? Con cảnh cáo ba rồi, đừng gây chuyện nữa mà.”

 

“Hừ! Nếu con không giúp ba, ba chỉ có thể tự tìm cách thôi.”

 

Giọng điệu của Hoắc Minh nói rõ ràng là ông ta đã làm gì đó.

 

Hoắc Kỳ Ngang biết rằng tất cả những gì ba anh làm đều không thể thoát khỏi con mắt của Hiên Viên Thần. Vậy nên sáng nay ngài ấy mới gọi anh đến.

 

Trong tay Hoắc Minh có một dự án công trình. Đây là một dự án được tài trợ rất lớn. Ông ta đã chuẩn bị trong nhiều năm, khi nào tiền đầu tư tới tay ông ta sẽ hành động ngay.

 

Tắt nhiên, dự án càng lón, thì tất nhiên ông ta cũng sẽ có được một món béo bở(*) không tôi. Hoắc Minh cần một số tiền để thu phục người của mình, vì vậy, ông ta rất xem trọng hạnh mục công trình, đợi món tiền đó tới tay.

 

(*)Béo bở : thường chỉ những thu nhập không chính đáng.

 

Mà việc ký kết dự án này phải thông qua tay của Hoắc Kỳ Ngang, chỉ cần anh ký tên thì dự án liền có thể được triển khai.

 

Hoắc Minh vẫn luôn rất chú ý đến phương hướng của tập tài liệu này. Mà hôm nay, nó đáng lẽ phải được đưa đến tay Hoắc Kỳ Ngang, Hoắc Minh đang chờ con trai của ông ta ký nó cho ông ta.

 

Lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đang ngồi trong phòng làm việc của mình, xem qua tất cả các phương án của hạng mục này. Đây quả thực là một dự án rất lớn, và ba anh là người giám sát.

 

Hoắc Kỳ Ngang nheo mắt, suy tư vài giây rồi gọi cho trợ lý công việc Lý Thuy: “Anh đi mời Phương Kỳ Vinh sang đây một chuyến.”

 

“Bây giờ sao ạ? “

 

“Ừm, bây giờ.”

 

Phương Kỳ Vinh ngang hàng với Hoặc Minh, nhưng quan hệ giữa hai bên không thân thiết gì lắm, có thể nói ông ấy còn có phần thù hận với Hoắc Minh. Bởi vì Hoắc Minh coi những người không thân thiện với mình như những người không thuộc vây cánh của mình.

 

Miễn là người có mối quan hệ tốt với Hoắc Minh, đều sẽ không làm ăn với Phương Kỳ Vinh. Vậy nên, mấy năm nay Phương Kỳ Vinh đã không được thể hiện kỹ năng của mình.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi