Kỷ An Tâm thở dài: “Em không đáng được anh làm như vậy.
Ngay cả bản thân em cũng không biết sau này em sẽ lựa chọn cuộc sống thế nào. Tóm lại, anh đừng đợi nữa.”
Ánh mắt Trầm Duệ lúc này vô cùng thâm tình. Anh nhìn thẳng người con gái trước mặt. Tất cả mị lực trên người cô thu hút anh, giống như bị ma nhập vậy.
“An Tâm, anh cũng không muốn làm khó em. Nhưng anh thật sự không thể thích người khác.” Anh cúi đều, cũng rất đau khổ.
Tưởng Y San ở nơi không xa, dùng ánh mắt ai oán nhìn qua bên này. Dù không thể nghe thấy họ đang nói gì,nhưng cô ta nhìn ra được Trầm Duệ rất đau khổ. Anh thích Kỷ An Tâm, chịu giày vò mà yêu Kỷ An Tâm một cách sâu đậm.
si Nhưng Kỷ An Tâm không châp nhận anh, nhưng vân luôn bá chiếm trái tim anh. Tưởng Y San lúc trước vô cùng yêu Trầm Duệ, bây giờ cô ta đã chết tâm, nhưng cũng không cam tâm.
Biến tình yêu thành thù hận, mà hận thù này lại không phát ti3t lên Trầm Duệ mà là Kỷ An Tâm.
“Trầm Duệ, đừng như vậy, em thật sự không muốn nhìn thấy anh đợi như vậy nữa.” Kỷ An Tâm khuyên.
Trầm Duệ đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô: “An Tâm, nếu như em không muốn anh đợi nữa thì chúng ta đến với nhau được không?”
Kỷ An Tâm hơi trừng mắt, nhìn dáng vẻ thâm tình của Trầm Duệ. Cô rất rõ, cô đối với anh chỉ là tình bạn, là tình bạn tốt nhất, nhưng cũng không thể bước qua mà thành tình yêu được.
Cái này có thể nói là tình bạn khăng khít, không phải là tình yêu.
Kỷ An Tâm bây giờ lý trí chín chắn, cô biết mình muốn tình cảm thế nào, cũng biết một cuộc hôn nhân không tình yêu thì sẽ không có hạnh phúc.
“Trầm Duệ, đừng như vậy.” Kỷ An Tâm khẽ khuyên.
Trầm Duệ liền buông tay cô ra, cười khổ: “Xin lỗi, anh mát kiểm soát.”
“Ăn cơm trước đã.” Kỷ An Tâm thở dài.
Hai người đều không có khẩu vị gì cả. Ăn xong hai người đi đến bãi đỗ xe. Xe của hai người đỗ cạnh nhau. Không xa, Tưởng Y San đội mũ, kính râm và khẩu trang, cô ta nhìn đôi nam nữ phía trước mà không khỏi đồ kị.
Đây là bãi đỗ xe, ánh sáng hơi tối. Tâm trạng hôm nay của Trầm Duệ thật sự hơi kích động. Một tuần nay tâm trạng của anh rất tệ, mất ngủ, bực bội, lo lắng. Vì anh có một loại sợ hãi sẽ mắt đi Kỷ An Tâm mãi mãi. Anh biết bảo vệ cô nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn về lại bên cạnh Hoắc Kỳ Ngang.
Loại cảm giác này khiến thần kinh anh căng chặt. Lúc này dưới ánh đèn của bãi đỗ xe, những cảm xúc này của anh mạnh mẽ hơn. Anh đột nhiên ôm lấy Kỷ An Tâm, ấn cô lên cây cột bên cạnh, khàn giọng: “An Tâm, anh thật sự rất thích em, gả cho anh được không?”
Kỷ An Tâm giật mình, không ngờ Trầm Duệ lại dùng cách này.
Cô hơi gấp gáp mà khuyên nhủ: “Trầm Duệ, đừng như vậy, buông tay.”
“An Tâm, anh thích em… thật sự thích em.” Nói xong anh ôm chặt lấy cô.
Tưởng Y San ở nơi không xa phía sau liền mở máy ảnh, quay lại cảnh tượng bên cây cột dưới ánh đèn mờ ảo.
Kỷ An Tâm giãy dụa, bị bóng lưng của Trầm Duệ che lại nhìn giống như hai người đang hôn nhau kịch liệt.
Kỷ An Tâm bị ép cho thở hồn hễn. Cuối cùng cô đẩy Tràm Duệ bị mất đi lý trí ra, trầm giọng nói: “Trầm Duệ, đừng như vậy, bình tĩnh chút.”
Trầm Duệ bị cô hét lên một câu liền tỉnh táo lại. Anh đột nhiên tát mình một cái: “An Tâm, xin lỗi. Anh đáng chết.”
“Về đi! Lái xe cần thận!” Kỷ An Tâm nói xong thì liền mở cửa xe mình ngồi vào. Tâm trạng cô hỗn loạn.
Dáng vẻ lúc nãy của Trầm Duệ, dọa cô sợ.
Trầm Duệ ngồi vào xe, nhìn Kỷ An Tâm lái xe rời đi. Anh sầu não, lúc nãy sao lại khốn kiếp mà làm tổn thương cô như vậy?
Trong một chiếc xe khác, Tưởng An San cũng tức mà lồ ng ngực phập phồng. Cô ta không ngờ lại k1ch thích như vậy.
Trầm Duệ vậy mà lại bị từ chối. Nhưng cô ta thì sao? Máy lần cô ta tỏ tình với Trầm Duệ, anh đều không hề khách khí mà từ chối cô ta.
Tình cảm đau đớn nhất chính là tôi yêu anh, anh yêu cô ta, cô ta yêu anh ta.
Quay đi quay lại, lại không có ai có thể dễ dàng có được hạnh phúc.
Tưởng Y San về lại công ty, chỉnh sửa lại những gì quay được.