TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Em bị cảm, sốt cao. Cuối cùng là anh ấy đã đưa em ra ngoài, đưa em đến bệnh viện.” Kỷ An Tâm thở dài: “Em nợ anh ấy một nhân tình.”

 

Ánh mắt Trầm Duệ thoáng hiện lên tia tối tăm sau đó nhạt trở lại, đồng thời cũng có chút chua xót dâng lên. Anh có linh cảm rằng anh và Kỷ An Tâm thực sự không thể, bởi vì Hoắc Kỳ Ngang vẫn ở bên cạnh cô và trong trái tim cô.

 

Chỉ cần Hoắc Kỳ Ngang cố gắng hơn một chút, anh ta có thể lấy lại trái tim của cô, đây là điều mà anh đã cố gắng 5 năm cũng không thành công.

 

“Kỷ An Tâm, vậy trái tim em rung động rồi sao?” Trầm Duệ nhẹ giọng hỏi.

 

Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, cô không thể nào nói dối Trầm Duệ được. Cô cắn môi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, em rung động rồi.”

 

Trầm Duệ mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia thành toàn: “Nếu thật sự em vẫn còn yêu anh ta, vậy hãy quay về bên cạnh anh ta đi! Nếu bên cạnh em không có người bảo vệ em, chăm sóc em, anh không yên lòng.”

 

Đôi mắt Kỷ An Tâm chợt ươn ướt, cô quay đầu lại, thật lòng cảm kích nhìn Trầm Duệ nói: “Trầm Duệ, em xin lỗi.”

 

Trầm Duệ mở rộng vòng tay: “Hay là, em cho anh một cái ôm đi!”

 

Kỷ An Tâm thật sự không chút do dự ôm lấy anh, Trầm Duệ cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ cười nói bên tai cô: “Anh ta dù sao cũng là ba ruột của Hiểu Hiểu. Đã đến lúc em phải cho anh ta biết rồi.”

 

Kỷ An Tâm buông anh ra, lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Không… tạm thời vẫn chưa được.”

 

“Tại sao?”

 

“Em có linh cảm rằng anh ấy đang đối đầu với ba mình. Vào lúc này, không thích hợp để nói ra.” Kỷ An Tâm từng nghĩ nói cho anh biết, nhưng không phải lúc này.

 

Anh đang cố hết sức để đối phó với bè phái của ba mình. Nếu mọi người biết rằng Hiểu Hiểu là con gái của anh ấy, lỡ như những người đó gây nguy hiểm cho đứa trẻ thì sao? Vì vậy, lúc này, cô phải cố giữ mình và con gái không dính dáng đến việc này Lo lắng này của Kỷ An Tâm là đúng.

 

Trầm Duệ gật đầu đồng ý: “Vậy được, em quyết là được! Về sau, anh có thể xin làm ba đỡ đầu của Hiểu Hiểu không?”

 

“Tất nhiên là được.”

 

“Nếu anh ta có ý kiến thì sao?”

 

“Anh ấy không dám đâu.” Kỷ An Tâm cười.

 

Trầm Duệ cũng gật đầu tán thành, nói: “Được, hoa em nhận lấy đi! Anh sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ công ty em.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

Kỷ An Tâm tiễn Thẫm Duệ đi, lòng cô nhẹ nhõm hon phần nào.

 

Trầm Duệ biết cách buông tay, cô rất vui vì anh có thể tìm thấy cuộc sống của mình.

 

Kỷ An Tâm nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, trong lòng cô đột nhiên có chút lo lắng. Lúc này, cô thầm cổ vũ một người đàn ông.

 

“Hoắc Kỳ Ngang, anh đừng xảy ra chuyện gì.” Kỷ An Tâm thì thào nói nhỏ.

 

Mặc dù Hoắc Kỳ Ngang không nói ra tình hình hiện tại của mình. Nhưng lần trước gọi điện thoại, anh có nói đùa rằng hiện tại đang căng thẳng, có lẽ đây thực sự là tình huống hiện tại của anh!

 

Biệt thự Hoắc gia.

 

Hoắc Kỳ Ngang đã hứa với chị gái sẽ trở lại ăn tối. Hoắc Kì Ngang vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cháu trai Tiểu Huy đã lâu không gặp của mình, nhảy bổ vào lòng anh.

 

“Cậu ơi, sao lâu như vậy cậu không trở lại gặp cháu, có phải cậu không thích cháu nữa rồi không?” Tiểu Huy dáng vẻ đầy trách móc nói. Cái tâm hồn bé bỏng của cậu bé, không hè biết chuyện quan hệ của người lớn trong nhà đang mâu thuẫn.

 

“Sao có thể chứ? Cậu cũng rất nhớ cháu mà.” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu nhỏ của cậu, an ủi: “Lần sau cậu trở lại sẽ mang quà cho cháu nha.”

 

“Thật vậy sao? Dạ được! Cháu muốn có một con robot.”

 

“Được! Cậu hứa với cháu.”

 

Hoắc Viên đã về nhà rồi, cô từ trong bếp đi ra, nghe thấy tiếng con trai ồn ào đòi quà em trai, cô không khỏi oán trách một tiếng: “Tiểu Huy, cậu con vừa về con đã đòi quà là sao hả? Sao con có thể như vậy chứ?”

 

*ÒI” Tiểu Huệ chớp chớp mắt, nhưng lại nhìn Hoắc Kỳ Ngang với ánh mắt mong đợi, Hoắc Kỳ Ngang cũng nháy mắt với cậu, tỏ ý rằng anh đã hứa thì sẽ làm.

 

Tiểu Huy ngay lập tức vui vẻ nhảy nhót đi chơi.

 

Hoắc Kỳ Ngang hỏi Hoắc Viên: “Ba đã về chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi