TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Chị tới rồi ạ?” Kỷ An Tâm tươi cười chào hỏi.

 

“Ừ, vừa đến không lâu, hai đứa trẻ đang chơi trong phòng đó!”

 

Hoáắc Viện cười nói.

 

Kỷ An Tâm đi tới, nhìn người đàn ông đang bận bịu trong bếp, cô lập tức hỏi: “Có cần em giúp không?”

 

“Không cần, em ngồi nói chuyện với chị đi! Để anh.” Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu cười.

 

Kỷ An Tâm không thể làm gì khác, cô ngồi nói chuyện với Hoắc Viện, hai người có nhiều chủ đề, nói chuyện vô cùng vui vẻ.

 

Bữa ăn tối cũng thoải mái, có thêm hai bạn nhỏ, không khí náo nhiệt hẳn lên.

 

Sau bữa ăn này, công việc của Kỷ An Tâm cũng có khởi sắc, danh tiếng công ty lên không ít, cùng với những mối khách hàng làm ăn lâu dài kéo dài hợp đồng, phương diện làm việc của cô có tiến triển.

 

Cửa ải cuối năm đã qua, năm này cũng là năm vui vẻ nhất trong 5 năm qua của Kỷ An Tâm, cô đón được ba mẹ về bên mình, cùng con lớn thêm một tuổi, Hoắc Kỳ Ngang cũng ở đây, bên Hoắc Minh cũng truyền tới tin tức, ông đang tích cực sửa lại sai lầm, biểu hiện rất tót.

 

Đối với chuyện của ba mình, Hoắc Kỳ Ngang không có ý định j vượt quyền, anh chỉ theo đúng giờ đúng ngày tới thăm, Hoắc Minh cũng nguyện ý chịu hình phạt.

 

Sang năm mới, Kỷ An Tâm dẫn con gái về nhà ba mẹ, cô và Hoắc Kỳ Ngang cuối cùng cũng có không gian riêng với nhau.

 

“Tối nay chúng ta đi xem phim đi! Em đặt vé.” Kỷ An Tâm nói với người đàn ông.

 

“Được! Phim gì thế?”

 

“Một bộ phim huyền thoại được khen dữ dội lắm.” Kỷ An Tâm cười nói.

 

Hoắc Kỳ Ngang thích nhát là được ở bên cô, anh gật đầu nói: “Được chứ, mấy giờ?”

 

“Bảy giờ tối bắt đầu chiếu, chúng ta ăn tối xong thì đi, chỉ là em có chút lo lắng về thân phận của anh.” Kỷ An Tâm cảm thấy, thân phận của anh luôn cô phập phòng lo lắng, mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận.

 

Hoắc Kỳ Ngang an ủi: “Đừng lo, tối nay anh mặc kín một chút, sẽ không ai nhận ra được đâu.”

 

“Được! Vậy em chờ anh!” Kỷ An Tâm ở dưới lầu chờ anh, giờ phút này, đã sang năm thứ hai, đảo mắt, vậy là một năm lại qua.

 

Cách đó không xa, trời chưa tắt nắng, nhưng đèn điện đã rực rỡ, đúng là một năm mới náo nhiệt.

 

Hoác Kỳ Ngang xuống lầu, Kỷ An Tâm không khỏi cảm thán, Ẵ người đàn ông này bất kể là mặc tây trang, hay chỉ mặc đồ ở nhà đều có dáng vẻ vô cùng mê người.

 

Hoắc Kỳ Ngang thấy cô nhìn mình không chớp mắt, không khỏi có chút khẩn trương: “Không đẹp sao?”

 

“Sao có thể? Đây là áo lông em mua cho anh, mắt em nhìn có thể không đẹp sao?” Kỷ An Tâm nói xong, tiến lên thay anh sửa lại khăn quàng.

 

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cười cười: “Em đang khen anh, hay khen quần áo đẹp?”

 

“Quần áo đẹp, cũng phải để người đẹp mặc mới đúng, không phải sao?” Kỷ An Tâm khen anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe xong, tâm trạng thoải mái hẳn, đưa tay cầm lấy tay cô: “Có thể ra ngoài rồi.”

 

Tối nay, trong một rạp lớn, bộ phim này vô cùng nổi, may mà Kỷ An Tâm đặt vé sớm, vào được hẳn vị trí trung tâm.

 

Đã rất lâu Kỷ An Tâm không được thảnh thơi như lúc này, cô kéo tay người đàn ông, tay xách một ly café đi vào sân.

 

Trong bãi đỗ xe của rạp chiếu phim, một chiếc xe thể thao xám dừng lại, bên cạnh còn có fan của bộ phim đang vội vang chạy tới, vài nữ sinh kích động nói: “Nhanh lên nhanh lên nào, em phải vào xem, không thể bỏ qua một giây một phút nào của Nặc Bảo nhà em được.”

 

Trong xe thể thao, một cô gái đội mũ, bịt kín gương mặt đang mở cửa xuống xe, cô lộ ra đôi mắt mê người, còn đeo cả một chiếc kính râm bản to.

 

Cô nhìn bóng những người hâm mộ nọ cười cười, mà lúc này, người bên cạnh cô đưa tay tới, trầm thấp cười nói: “Đang suy nghĩ gì thế?”

 

“Em đang nghĩ, có thật em được mọi người yêu thích như vậy không?” Cô gái nghiêng đầu hỏi.

 

Người đàn ông nắm tay cô: “Đừng lo nghĩ những chuyện này, người thích em, tất nhiên sẽ thích em rồi.”

 

Đôi vợ chồng ân ái này, không ai khác chính là Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc.

 

Bọn họ cũng tới xem bộ phim này, Hình Nhất Nặc muốn cảm giác hiệu quả trong rạp phim, Ôn Lương Diệu liền phát định vị cho cô, cả hai người cùng tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi