TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hình Nhất Nặc chun mũi, sau đó nghĩ đến điều gì, cô lấy điện thoại, gọi cho một dãy só.

 

“Alo! Nhất Nặc!” Bên kia truyền đến một giọng nữ vui vẻ.

 

Hình Nhất Nặc cười nói: “Sư muội, chị vừa đi xem phim về, em hát tuyệt vời quá.”

 

“Em còn lo lắng đấy, ban đầu khi chị mời em, em còn lo mình không làm nỗi.”

 

“Đừng lo, em rất đỉnh, khi em cát tiếng hát, chị thấy có một loạt fan hâm mộ gọi tên em.” Hình Nhát Nặc an ủi.

 

“Được, hôm nay em hơi bận, ngày mai nhất định sẽ đặt một vé tới rạp.” Bên kia cô gái bật cười, vô cùng mong đợi.

 

“Ừm! Ngày khác chúng ta cùng uống trà, có điều chắc là em bận lắm, chuẩn bị đến đêm xuân vãn rồi mà.”

 

“Ừm! Sắp tới rồi, có lẽ còn phải đi quay thử nữa.”

 

“Chúc em thuận lợi, đến lúc đó chị nhất định sẽ tới ủng hộ eml”

 

Hình Nhất Nặc vừa nói, gió lạnh đã ập tới người cô, thân thể được áo khoác của người đàn ông bao lấy.

 

“Được, đến lúc đó chị nhất định phải đến đó.” Cô gái cười trả lời.

 

Hình Nhất Nặc nói: “Chị lên xe đây, bye.”

 

Nói xong, cô lên xe, không khỏi chà xát hai tay, mùa đông, chân tay cô dễ trở lạnh, cho nên mùa đông cô chỉ thích ở nhà, không muốn đi đâu hết.

 

Ngồi vào xe, Ôn Lương Diệu nổ máy xe, mở lò sưởi, tay anh cũng duổi tới: “Đưa tay cho anh.”

 

Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn đưa hai tay cho anh, ngoài kia nhiệt độ đã xuống dưới 2 độ, mới vừa rồi cô gọi điện thoại, tay ửng đỏ.

 

Người đàn ông cầm lấy hai bàn tay nhỏ bé lạnh băng, anh ủ trong áo khoác, Hình Nhất Nặc cong môi, ánh sáng trong mắt như ngôi sao.

 

Ôn Lương Diệu nhìn gương mặt bé nhỏ, nhất thời động tình, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.

 

“Anh đang ủ ấm cho em hay chiếm tiện nghi của em thế!” Hình Nhất Nặc cười hỏi.

 

_ “Đòi một chút thù lao thôi mà.” Ôn Lương Diệu nói xong, lại hôn lên mặt cô: “Hình Nhất Nặc, muốn sinh một đứa không?”

 

Hình Nhất Nặc được dụ vui vẻ: “Ừm! Muốn!”

 

“Muốn lúc nào?” Ôn Lương Diệu trầm thấp nói.

 

Hình Nhất Nặc nhát mắt: “Hay là tối nay bắt đầu kế hoạch luôn?”

 

Hô hấp Ôn Lương Diệu không khỏi cứng lại, hôn lên môi cô hai cái: “Được, nghe em, không được đổi ý.”

 

Hình Nhất Nặc biết, thật ra anh luôn muốn sinh con, chỉ là gần đây cô quay phim, chưa có kế hoạch nghỉ, bây giờ, bộ phim cô hài lòng đã thành công rực rỡ.

 

Cô nên thực hiện kế hoạch này rồi, tiếp theo, để cô mang đến tin mừng cho anh.

 

“Được, không đổi ý.” Hình Nhất Nặc đồng ý với anh: “Tối nay bắt đầu.”

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu lóe lên tia kích động cảm kích, vững vàng lái xe về hướng biệt thự.

 

Giờ phút này, bộ phim kết thúc, trên gương mặt mọi người còn có xúc cảm mê mệt, còn có chút chưa thỏa mãn, chỉ muốn xem lại lần nữa.

 

Kỷ An Tâm kéo Hoắc Kỳ Ngang, đi về phía xe họ, tối nay với họ mà nói cũng là một buổi tối tuyệt vời.

 

Ị Kỷ An Tâm nhìn thời gian, đã 9 rưỡi, cô nói với Hoặc Kỳ Ngang: “Chúng ta đi hóng gió một chút nhé?”

 

Hoắc Kỳ Ngang cúi người, ghé xuống nói bên tai cô: “Tối nay anh là người của em, em muốn anh làm gì thì làm đó.”

 

Gương mặt Kỷ An Tâm đỏ lên, cô hờn dỗi nói: “Ai muốn anh trở thành người của em.”

 

“Vậy em thành người của anh cũng được.” Hoắc Kỳ Ngang cười trả lời một câu.

 

Kỷ An Tâm kéo cửa bên ghế phụ xe, đáy mắt vẫn ngậm nụ cười.

 

Ngồi vào xe, bọn họ định hóng gió trên đường vào trung tâm thành phó, tối nay không có con gái ở bên, toàn bộ thời gian đều là của họ.

 

Kỷ An Tâm lười biếng trượt trên ghế phụ, tối nay cô trang điểm theo phong cách sexy, mặc áo choàng nhung dài, trong mắt đàn ông, cô tỏa ra một loài phong tình khó cưỡng nỗi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi