TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ở cửa văn phòng tổng giám đốc, Hồ Huy, trợ lý thứ nhất của Kiều Mộ Trạch, vội vã đi ra ngoài, lại không ngờ đến ở khúc quanh gặp phải Kiều Mộ Trạch đang đi về văn phòng.

 

“Kiều tổng, áo vest mà tối qua ngài đưa cho Trang Noãn Noãn tiểu thư, cô ấy đã cho người đến gửi lại rồi. Bây giờ tôi sẽ đi xuống lấy.”

 

Kiều Mộ Trạch nheo mắt hỏi: “Ai đưa tới đây?”

 

“Nhân viên lễ tân bảo là trợ lý của cô ấy.”

 

Kiều Mộ Trạch có một linh cảm rằng người trợ lý này chính là Trang Noãn Noãn chứ không ai khác, anh trầm tư vài giây rồi nói với trợ lý: “Cậu bảo với lễ tân dẫn người đó lên đây.”

 

“Kiều tổng, anh muốn gặp trực tiếp cô ấy sao?”

 

“Ừ!” Kiều Mộ Trạch nói xong thì bước về văn phòng của mình, vứt lại một câu: “Đưa cô ấy đến văn phòng của tôi.”

 

Trang Noãn Noãn đang kiên nhẫn đợi trợ lý của Kiều Mộ Trạch, nhưng không ngờ người lễ tân lại đi tới và nói với cô: “Tiểu thư, mời cô đi với tôi.”

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Trợ lý của Kiểu tổng bảo cô lên đó một chuyến.

 

Trang Noãn Noãn nghĩ, có phải trợ lý của anh bận quá không xuống được không? Vậy nên mới bảo cô tự đem nó lên? Cô gật đầu nói: “Được!”

 

Trang Noãn Noãn đi theo nhân viên lễ tân vào thang máy, nhân viên lễ tân nhân cơ hội này ngay lập tức hỏi cô: “Trang tiểu thư và Kiều tổng thực sự đang hẹn hò với nhau à? Họ đã hẹn hò bao lâu rồi?”

 

Đôi mắt dưới kính gọng đen của Trang Noãn Noãn thoáng qua vẻ hoảng sợ: “Tôi cũng không rõ, hình như không có chuyện này đâu.”

 

“Đến cô còn không biết sao? Có vẻ như họ hẹn hò bí mật, nếu không phải vì trong buổi biểu diễn dây vai áo của Trang Noãn Noãn bị đứt, thì chúng tôi thậm chí còn không biết họ đang hẹn hò!”

 

Lúc này, trái tim của Trang Noãn Noãn như sụp đồ, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!

 

Thang máy đã dừng ở tầng 68, khi Trang Noãn Noãn bước ra, khung cảnh bên ngoài cửa số đã biến thành một bầu trời xanh ngát, khiến cho cô cảm giác như đang đi trên mây vậy.

 

Cô hít một hơi thật sâu, theo chân của cô gái lễ tân đi về phía trước. lúc này Hồ Huy đã đứng ở đó chờ cô: “Tiểu thư, mời đi với tôi.”

 

Trang Noãn Noãn có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải đưa áo vest cho anh ta sao?

 

Nhân viên lễ tân đã rời đi rồi, Trang Noãn Noãn vội vàng hỏi: “Cho hỏi, tôi phải đưa áo vest cho ai vậy ạ?”

 

Hồ Huy mỉm cười, bọn họ lúc này đã đến trước cửa một văn phòng rất sang trọng, anh ta đưa tay gõ rồi đẩy cửa ra: “Tiểu thư, mời cô vào.”

 

Trang Noãn Noãn ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi mạnh dạn đi vào bên trong. Cánh cửa sau lưng cô cũng đóng lại.

 

Mà sau khi băng qua một tắm bình phong kiểu cách hiện đại, cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy trước cửa sổ sát đất, Kiều Mộ Trạch.

 

Trang Noãn Noãn như tắc thở, khi cô đến cô đã nghĩ, cô không muốn gặp anh ta, vậy mà vẫn gặp phải anh.

 

“À ừ… đây là áo vest của anh, trả lại nó cho anh.” Trang Noãn Noãn bối rồi nói, cô đặt chiếc áo vest xuống sô pha sau đó liền xoay người rời đi.

 

“Trang tiểu thư, cô không muốn nói chuyện với tôi một chút sao?” Một giọng nam trầm thấp mê người đột nhiên phát ra sau lưng cô.

 

Đầu óc Trang Noãn Noãn quay cuồng, cô nguy trang như vậy mà anh chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra rồi, thật không công bằng, cô đã trang điểm hơn một tiếng đồng hồ!

 

Trang Noãn Noãn thấy mình đã bị phát hiện, cô đành phải quay lại nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Tôi rất biết anh đã giúp tôi tại buổi biểu diễn, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ chân tướng về cái chết của ba mẹ mình. Chúng ta sẽ còn gặp nhau tại tòa án.”

 

“Cô thực sự định kiện tôi sao?” Lông mày của Kiều Mộ Trạch nhíu lại, đôi mắt cũng sắc bén hơn.

 

Trang Noãn Noãn gật đầu chắc chắn: “Tôi sẽ không bỏ cuộc.”

 

Kiều Mộ Trạch không khỏi nhếch môi cười: “Trang tiểu thư nghĩ thế nào về tin đồn tình cảm của chúng ta trên mạng.”

 

Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của Trang Noãn Noãn không khỏi nóng lên, cô nuốt ngụm nước bọt nói: “Tôi và anh đều biết chuyện này là không có thật, vì vậy tôi muốn đợi sóng gió qua rồi sẽ ra mặt làm rõ, trả lại sự trong sạch cho anh.”

 

Kiều Mộ Trạch nhìn cô gái ăn mặc thành một người qua đường bình thường trước mặt, ngay cả quần áo cũng mặc quần áo cực kì rộng che khuất đi dáng người. Thế nhưng trong đầu anh vẫn không thể nào quên dáng vẻ trên sân khấu của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi