TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Cô cũng bảo người bên cạnh cô cẩn thận một chút.” Kiều Mộ Trạch lo lắng người ở đằng sau sẽ sử dụng chiêu của bốn năm trước, bắt cóc người thân bên cạnh cô uy hiếp cô.

 

“Cảm ơn anh, tôi sẽ bảo bà ngoại cẩn thận.” Trang Noãn Noãn gật gật đầu.

 

Lúc này, bữa trưa được đẩy vào, món ăn ngon chính hiệu, màu sắc hương vị tuyệt phẩm.

 

Trang Noãn Noãn lại không có khẩu vị, có điều cô cố gắng ăn nhiều một chút! Đồ ăn ở đây quá đắt rồi.

 

Lúc đang ăn, điện thoại của Trang Noãn Noãn vang lên, cô cầm lên nhìn là của Lam Sơ Niệm, cô nói với người đàn ông đối diện: “Tôi đi nghe điện thoại.”

 

Nói xong, cô cầm lấy điện thoại đến ghê sofa bên cạnh nhận lấy: “Alo, Sơ Niệm.”

 

“Noãn Noãn, Chu tổng nói với cậu việc ba ngày sau đến sân ga chưa?” Lam Sơ Niệm ở đầu bên kia hỏi.

 

“Sáng nay anh ấy nói rồi.”

 

“Được rồi, vậy lúc đó gặp nhé! Mình rất nhớ cậu.” Lam Sơ Niệm tắt điện thoại, Trang Noãn Noãn ngồi về vị trí.

 

Kiều Mộ Trạch tò mò nhìn cô một cái: “Có tiết mục cần tham gia sao?”

 

“Không phải, là một nhãn hiệu ở sân ga, có lẽ cần biểu diễn.”

 

Trang Noãn Noãn thành thật trả lời anh.

 

“Ở đây vậy?”

 

“Tổ chức ở trong trung tâm thương mại thành phó.”

 

“Lúc nào?” Kiều Mộ Trạch tao nhã cầm cóc trà đưa lên đôi môi mỏng, giống như thuận miệng hỏi.

 

“Buổi chiều ngày kia, bắt đầu từ hai rưỡi.” Trang Noãn Noãn nghiêm túc trả lời anh.

 

“Kiều Mộ Trạch híp mắt dặn dò một câu: “Nhiều người cô chú ý bản thân mình một chút.”

 

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Trong ngữ khí của Trang Noãn Noãn có thêm máy phần cảm kích đối với anh.

 

Hai người đều không có khẩu vị, lúc đi ra khỏi nhà hàng, Trang Noãn Noãn không muốn làm phiền anh đưa về nữa, cô đeo khẩu trang lên nói với anh: “Tôi tự mình ngồi xe bus về là được rÖi.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn cô mặc dù cải trang rồi, nhưng ánh mắt của cô lại rất dễ khiến người khác nhận ra.

 

“Lên xe, tôi đưa cô về.” Kiều Mộ Trạch thấp giọng nói.

 

Trang Noãn Noãn thật sự không phải khách sao, anh giúp cô nhiều như vậy, cô thật sự không muốn làm phiền đến anh, cô lắc đâu cười nói: “Không cân, thật sự không cân làm phiên đến anh, tự mình tôi đi về là được rồi.”

 

Nói xong, cô vượt qua anh, đi đến hướng cửa chính của đại sảnh, lúc đi qua ngang người người đàn ông, lại bị một bàn tay to đột nhiên bá đạo nắm chặt lấy cỗ tay cô, kéo cô dừng lại.

 

Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc quay người, chạm vào một đôi mắt thâm sâu như biển, ở trong đó hiện lên sự không vui của anh.

 

Môi mỏng của Kiều Mộ Trạch nói ra một câu không dễ gì từ chối: “Lên xe cùng với tôi.”

 

Trang Noãn Noãn còn chưa phản ứng lại, người đàn ông lại nắm chặt cổ tay của cô, dẫn cô đi đến chiếc xe thể thao của anh đang đỗ ở một bên.

 

Tim của Trang Noãn Noãn đột nhiên đập gấp máy cái, cô nhìn cổ tay bị bàn tay to của người đàn ông nắm chặt, lòng bàn tay của anh hơi lạnh truyền đến cảm giác tiếp xúc chân thật.

 

Kiều Mộ Trạch kéo cửa ghế phụ lái ra, thả tay cô ra dùng ánh mắt mời cô lên xe.

 

Trang Noãn Noãn lập tức không dám từ chối ngồi vào trong xe, chỉ sợ thật sự chọc anh tức giận.

 

Kiều Mộ Trạch ngồi vào trong xe, không khí trong xe quả nhiên có chút nặng nề kì lạ.

 

Đôi mắt to của Trang Noãn Noãn máy lần nhìn anh đầy hoảng loạn, nhìn gương mặt nghiêng anh tuần của anh, cô thật sự không biết bản thân chọc anh ở đâu rồi.

 

Kiều Mộ Trạch đưa tay mở nhạc, lại không có nói cái gì, chỉ là đường nét của gương mặt luôn có chút căng cứng.

 

Cuối cùng đến cửa tiểu khu của Trang Noãn Noãn, xe thể thao của anh dừng lại, Trang Noãn Noãn nhanh chóng xuống xe, cảm kích nói với người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Cảm ơn anh.”

 

Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch quét nhìn cô một cái: “Cố gắng ở trong nhà, đừng chạy linh tinh.”

 

“Tôi biết rồi.” Trang Noãn Noãn gật đầu trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi