TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Lam Thiên Hạo lập tức rút tay về, không dám nhìn ánh mắt của mẹ, bởi vì bây giò trong lòng ba mẹ, anh giống như một người tâm lý không bình thường.

 

“Con đi ngay đây.” Nói xong, Lam Thiên Hạo lên xe, nỗ máy rời đi.

 

Mẹ Lam đi tới, cầm tay Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm, đi cùng mẹ một chút.”

 

“Vâng!” Làm Sơ Niệm đồng ý.

 

Mẹ Lam dắt cô đi, giọng nói mang ý dò xét: “Sơ Niệm, con thấy anh cả là người thế nào?”

 

Lam Sơ Niệm không khỏi có chút buồn cười: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này! Anh cả chính là anh cả! Bình thường anh ấy đúng là có hơi nghiêm nghị hà khắc với con, còn thích quản nọ quản kia, nhưng anh cũng chiều con lắm.”

 

Mẹ Lam nghe xong, hài lòng gật đầu: “Sơ Niệm, con có muốn quen bạn trai không? Mẹ quen vài cậu tốt lắm, muốn giới thiệu cho con làm quen.”

 

“Hả? Mẹ, con còn chưa muốn có bạn trai đâu!” Lam Sơ Niệm lắc lắc đầu, không quá đồng ý.

 

Mẹ Lam cũng không ép buộc cô, không thể làm gì khác, chỉ nói: “Được, mẹ không ép con.”

 

Xế chiều hôm đó, đoàn đội của Trang Noãn Noãn nhận được điện thoại của Chu Đào, trong tay anh đang có một hợp đồng quảng cáo, nói cô sáng mai tới công ty họp, thảo luận về tài nguyên quảng cáo.

 

Buổi tối, Kiều Mộ Trạch không muốn nấu cơm tối, anh dẫn theo Trang Noãn Noãn ra ngoài ăn, hai người từ xa lạ, trải qua nhiều chuyện như vậy cũng coi như thân thuộc, coi như yên lặng cùng nhau ngồi trong một căn phòng cũng sẽ không cảm thấy lúng túng.

 

Sáng sớm, Trang Noãn Noãn nhận được điện thoại của Lam Sơ Niệm, cô bảo tài xế bên này đưa cô tới công ty.

 

Trang Noãn Noãn dĩ nhiên vui vẻ, cô ăn mặc tùy ý, một chiếc áo T shirt cùng bộ yếm, mái tóc dài thẳng xuống, là một mái tóc khiến bao cô gái hâm mộ.

 

Kiều Mộ Trạch đang ngồi trong phòng khách, vốn anh muốn đưa cô đi, nhưng khi biết Lam Sơ Niệm tới đón cô, anh cũng không nhắc lại.

 

“Tôi tới công ty trước.” Trang Noãn Noãn nói.

 

“Được, có gì gọi cho tôi.” Kiều Mộ Trạch híp mắt, nhắc nhở cô.

 

Dù Trang Noãn Noãn có ngốc cô cũng hiểu, nếu không có chuyện gì, cô cũng không nên làm phiền đến anh.

 

Lam Sơ Niệm rất nhanh đã tới đón cô, ngồi vào trong xe, hai cô gái đã hai ngày chưa gặp, có rất nhiều chủ để nói chuyện.

 

“Noãn Noãn, cái túi này đẹp quá! Minhg thích lắm, còn có hình vuông không? Mình phải mua thêm một cái này mới được.”

 

Lam Sơ Niệm hỏi cô.

 

Trang Noãn Noãn cũng không biết có hay không, cô chỉ đành lắc đầu: “Mình không để ý lắm.”

 

*Có điều, lạ là mình không tìm được trên mạng! Cậu mua ở đâu thế?”

 

Trang Noãn Noãn suy nghĩ một chút: “Hình như là một cửa tiệm tư nhân, mình cũng không biết có hay không, cậu thử đến xem sao?”

 

“Giờ còn sớm, Chu tổng bảo chúng ta 10 giò đến, giờ chúng ta đi thì thế nào?” Lam Sơ Niệm đã rất lâu không đi dạo phố.

 

“Được! Vậy qua xem một chút đi!” Trang Noãn Noãn thấy cô ấy có vẻ hứng thú, liền theo cô ra ngoài.

 

Cô mơ hồ nhớ đượ vị trí, bảo tài xế lượn hai vòng, cô cũng : 1 nhìn thây cây cột điêu khắc quen thuộc, lập tức nói: “C đó.”

 

Lam Sơ Niệm ngắng đầu nhìn lên, oa một tiếng: “Chỗ này nhìn cao cấp quá! Hóa ra là tiệm may riêng.”

 

“Quần áo với túi ở đây đều không đất lắm.” Trang Noãn Noãn nói, chỉ là cô có chút khó hiểu, số tiền ở đây thật ra vẫn coi là rẻ.

 

“Đi, chúng ta vào dạo một chút, vừa hay ở đây sẽ không gặp được nhiều người.” Lam Sơ Niệm nói xong, kéo tay cô, hai cô gái đi vào cửa hàng.

 

Cửa tiệm mở ra, các nhân viên đang treo quần áo, nhìn thấy có khách tới, lập tức ra đón.

 

“Hoan nghênh quý khách.”

 

Lam Sơ Niệm sợ muộn, lập tức lấy chiếc túi nhỏ ra: “Xin hỏi màu sắc này, chất liệu này, có một kiểu khác không?”

 

Nhân viên bán hàng nhìn chiếc túi xách trong tay cô, không phải là hàng hot ở đây sao? Cô lập tức cười nói: “Có ạ, chúng em vẫn còn túi xách cùng chất liệu thế này! Mời đi bên này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi