TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Người đàn ông đang xem kế hoạch trên máy tính trực tiếp ngắng đầu lên nhìn cô, nheo mắt hỏi: “Em đi một mình sao?”

 

Trang Noãn Noãn gật đầu: “Ừm, tôi đi một mình. Đó là một thị trấn nhỏ, ở đó sẽ không có ai nhận ra tôi.”

 

Người đàn ông tiếp tục đọc hồ sơ, chỉ có điều môi mỏng của anh lại rất kiên quyết thốt ra một câu: “Không được, em không thể đi một mình được!”

 

Trang Noãn Noãn hoảng hốt, chớp mắt: “Sao lại không được chứ? Tôi sẽ chú ý an toàn mà. Bà ngoại tôi sống ở nhà chị họ của bà, cũng là nhà bà dì của tôi”

 

Kiều Mộ Trạch ngẳng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô nói: “Cô quên rằng ngoài nguy cơ bị fan nhận ra, còn có những nguy hiểm khác liên quan đến tính mạng của cô sao?”

 

; Trái tim của Trang Noãn Noãn chợt bị kéo căng ra: “Y anh là, kẻ muốn giết tôi kia sẽ lại lần nữa ra tay với tôi sao?”

 

“Không loại trừ khả năng đó.” Trong mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên một tia lo lắng, dù ra sao đi nữa, để cô một mình đi đến nơi xa như vậy, anh không yên tâm.

 

“Vậy thì… Vậy thì tôi sẽ cần thận hơn.” Trang Noãn Noãn đã hạ quyết tâm đi gặp bà ngoại rồi.

 

Lúc này, cô nhìn thấy người đàn ông ném máy tính lên sô pha, anh đứng dậy nói: “Thôi, tôi đi cùng cô một chuyến vậy.”

 

Nói xong, cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã đi về phía nhà bếp.

 

Phía sau lưng anh, Trang Noãn Noãn đang vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm anh. Anh đi cùng cô sao? Không được! Bà ngoại ghét nhất là người nhà họ Kiều. Làm sao anh có thể đến đó được chứ?

 

Hơn nữa, cô vẫn chưa giải thích rõ chuyện này với bà ngoại, bà vẫn rất hận người nhà họ Kiều.

 

Trang Noãn Noãn vội đứng dậy, đi về phía nhà bếp và nói với người đàn ông đang khuấy cháo: “Anh không thể đi theo tôi được!”

 

Kiều Mộ Trạch quay lại nhìn cô: “Nếu tôi cứ muốn đi thì sao?”

 

“Không được! Tôi vẫn chưa nói với bà ngoại sự thật về cái chết của ba mẹ tôi. Bà vẫn đang hiểu lầm về người nhà họ Kiều các anh.” Trang Noãn Noãn lo lắng nói.

 

Một tia bối rối thoáng qua trong mắt Kiều Mộ Trạch, nếu ba mẹ cô thực sự có liên quan với ba anh, vậy bà ngoại của cô chắc chắn biết chuyện gì đó!

 

Vậy nên, anh bắt buộc phải đi gặp bà ngoại cô.

 

Bây giờ, chú của anh là Kiều Huy Dương không nói về những chuyện năm đó nữa, mà anh cũng chưa sẵn sàng để nhắc đến chuyện đó trước mặt ba mình. Vậy thì, bà ngoại của Trang Noãn Noãn có lẽ sẽ biết gì đó chăng?

 

“Nếu em lo lắng rằng bà của em không thích tôi thì em không cần phải nói cho bà ấy biết thân phận thật của tôi. “

 

Trang Noãn Noãn ngơ ngác, cảm giác được một bóng người đang tiền đến gần cô, người đàn ông nheo mắt dạy cô: “Em có thể nói, tôi là bạn trai của côem tùy ý đặt cho tôi một cái tên nữa là được.”

 

Trang Noãn Noãn biết bà ngoại không bao giờ xem tin tức, cho nên bà sẽ không biết bộ dạng của Kiều Mộ Trạch trông như thế nào. Nếu dùng cách này, quả thực có thể lừa được bà. Thế nhưng… làm vậy cũng không tốt lắm!

 

“Ách! Không được đâu! “Cô lắc đầu.

 

“Tôi ở bên cạnh em, càng có thể dẫn dụ những người đứng sau lộ diện ra.” Kiều Mộ Trạch đành phải lấy chuyện này ra để thuyết phục cô.

 

Trang Noãn Noãn không khỏi ngẫm nghĩ một chút, sau đó ngắẳng đầu lên hỏi: “Thật vậy sao? Thật sự có thể dẫn dụ những người đứng sau lộ diện ra sao?”

 

Kiều Mộ Trạch nhìn vào đôi mắt trong veo và đầy mong đợi của cô, trái tim anh như bị sợi dây vô hình siết chặt, anh như bị sự lo lắng vây lấy.

 

Anh chỉ muốn được ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc cho cô, nhưng anh không thể không nói dối cô hét lần này đến lần khác Anh biết, sau này cô biết được sự thật thì mỗi câu nói lúc này của anh sẽ trở thành một con dao đâm xuyên trái tim cô.

 

Đồng thời, con dao này sẽ biến thành con dao hai lưỡi rồi đâm ngược lại xuyên tim anh.

 

Anh cầu trời rằng cả đời này cô cũng không biết được chân tướng, để anh dùng cả đời của mình thay ba chuộc tội với cô.

 

“Ừm! Để tôi đi theo bảo vệ em.” Giọng Kiều Mộ kiên định mà trầm thấp.

 

Trang Noãn Noãn cũng không cố chấp nữa, cô gật đầu nói: “Được.” Nói xong, cô lại lo lắng nhìn anh: “Vậy anh có thời gian không? Tôi có thể sẽ phải ở lại khoảng một tuần.”

 

“Có.” Kiều Mộ Trạch gật đầu, vì cô thì bao nhiêu thời gian anh đều có thể rút ra được.

 

“Vậy đề tôi đi đặt vé máy bay.” Trang Noãn Noãn rất nóng lòng muốn gặp bà ngoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi