TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nhưng bây giờ, mấy câu nói của bà Kiều khiến cho tâm tư: muốn ở bên cạnh anh vừa mới nảy ra của cô, bây giờ lại trở nên e sợ.

 

Kiều Mộ Trạch cũng không biết mẹ anh tới biệt thự, giờ phút này, anh ngồi trong ghế chính giữa phòng họp. Cả người cây đồ tây màu sãm, đầy khí tức uy nghiêm của kẻ trên, ánh mắt sâu thẳm, lập lòe ánh sáng, đối diện với báo cáo của cấp dưới, anh trả lời lại ngắn gọn mà rành mạch.

 

Sau khi đã báo cáo xong một vài công việc quan trọng, ánh mắt của anh vẫn còn chút lắp lóe, tâm tư bay ra khỏi phòng họp, lúc nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng của anh có một nụ cười nhỏ bé âm thầm nhéch lên.

 

Trong đầu anh hiện lên những hình ảnh của Trang Noãn Noãn mấy hôm qua, tuy là ngắn ngủi nhưng là hồi ức khó quên đời này của anh.

 

Tỉnh khiết mà vui vẻ.

 

Sau khi kết thúc buổi họp, Kiều Mộ Trạch gọi giám đốc phòng tài vụ lại: “Anh theo tôi tới văn phòng một chuyền, tôi có một số chuyện muốn hỏi anh.”

 

Kiều Mộ Trạch vẫn không dám động vào chuyện trốn thuế năm đó, nhưng giờ phút này, anh vẫn muốn đối diện, đối diện với tất cả điều này, vì Trang Noãn Noãn.

 

Kiều Mộ Trạch nói với giám đốc tài vụ: “Tôi muốn anh chuẩn bị tư liệu tài vụ sáu năm trước giúp cho tôi, không để sót một phần thu chỉ báo cáo nào.”

 

“Kiều tổng, anh muốn tôi tra chuyện sáu năm trước sao?”

 

“Anh chuẩn bị cho tôi là được những thứ khác không cần hỏi nhiều. Hơn nữa việc này anh tự mình làm, đừng để cấp dưới biết. Trước chiều nay chuyển toàn bộ tới phòng làm việc của tôi.”

 

“Được, tôi sẽ làm theo phân phó của anh.”

 

Kiều Mộ Trạch gọi điện nội bộ: “Thay tôi tìm vài nhân viên chuyên kiểu tra sổ sách, đừng tiếp xúc với người công ty chúng ta, tôi muốn dùng.”

 

“Được, tôi lâp tức liên hệ.”

 

Kiều Mộ Trạch đặt tai nghe xuống, trong ánh mắt mang nét phức tạp, là ba sao?

 

Đáp án này không ai nói cho anh biết được. Chỉ có tra xét mới biết được. Kiều Mộ Trạch cắn cắn môi, bây giờ anh còn chưa dám nghĩ tiếp kết quả sau khi tra được.

 

Anh chỉ biết phải làm rõ chuyện năm đó.

 

Trang Noãn Noãn nghĩ cả một ngày, sắc trời ngoài cửa số không biết đã tối xuống từ lúc nào. Chờ lúc cô lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy cảnh ánh chiều tà ở ngoài khung cửa số.

 

Cô thở dài một hơi, tâm trạng nặng nề, dường như bị đè một tảng đá lớn. Cô nên sớm nghĩ tới việc néu như tin đồn tình cảm của cô và Kiều Mộ Trạch truyền ra ngoài.

 

Người nhà anh chắc chắn sẽ biết tới, cô cũng nên hiểu là, người nhà giàu thích mối hôn nhân môn đăng hộ đối, xuất thân và bối cảnh gia đình như cô, đúng thật là không xứng với Kiều Mộ Trạch.

 

Không những là không xứng, ở trong mắt người đời, cô chính là một người phụ nữ vật chất cố gắng chèo kéo anh.

 

Trang Noãn Noãn không khỏi nở nụ cười cay đắng, người khác nghĩ thế nào, cô không quan tâm nổi. Thế nhưng nếu như người họ Kiều cũng nghĩ như vậy, cô thật sự không biết phải nghĩ thé nào.

 

Có lẽ giải thích cũng là vô ích thôi, thái độ của bà Kiều hôm nay vô cùng kiên định, nhất định muốn cô rời khỏi Kiều Mộ Trạch.

 

Trang Noãn Noãn chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, trong lòng còn có một sự đau khổ.

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng xe vang tới từ ngoài cửa vườn, cô lập tức ngẳng đầu lên nhìn, liền nghe được tiếng xe thể thao quen thuộc ấy, đáy mắt cô lắp lánh niềm vui.

 

Anh về rồi.

 

Trang Noãn Noãn đứng dậy, mở cửa xuống lầu ngay, lúc đứng ở cửa đại sảnh, cơ thể cô dừng lại, đột nhiên hít sâu một hơi, đè nén mọi tâm trạng xuống, khóe miệng lại cong lên nụ cười vui vẻ như bình thường để vui vẻ chào đón người đàn ông này.

 

Bóng dáng cao dài của Kiều Mộ Trạch bước vào tử cửa, vẻ mặt anh mang theo sự mệt mỏi nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất mê người của anh.

 

Trang Noãn Noãn lập tức lại đón, quan tâm hỏi: “Về rồi à, có mệt không?”

 

Nói xong đã thấy người đàn ông mỉm cười đưa tay, trực tiếp hôn cô rồi ôm vào trong lòng, một tay siết eo của cô lại, một tay ôm cổ của cô, gương mặt đẹp trai của anh chôn vào trên bả vai của cô: “Nhớ em.”

 

Trái tim Trang Noãn Noãn đập thình thịch, cảm giác thân mật như thế này, thật sự giống như người đang yêu.

 

Cô hưởng thụ lại lưu luyến, đồng thời có chút cảm giác tội lỗi.

 

Cô nở nụ cười, tách ra khỏi vòng tay của anh: “Mệt thì đi nghỉ một chút đi.”

 

Nhưng mà, cánh tay thon dài của người đàn ông lại vươn ra, kéo cơ thể muốn lùi về sau của cô vào trong ngực anh, anh khàn khàn nói: “Để anh ôm chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi