TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Cô đẩy mạnh anh ra: “Buông tôi ra, đừng động vào tôi.”

 

Sau đó, cô quay người, chạy ra khỏi cửa không chút do dự.

 

Trong phòng làm việc, Kiều Mộ Trạch đang chống tay lên bàn làm việc, thân hình cao lớn hơi gục xuống, hai mắt nhìn vô hồn, trong đầu văng vẳng những lời Trang Noãn Noãn vừa nói, anh nhắm chặt mắt lại.

 

Cả con người đẹp đẽ kia lộ ra vẻ đau thương.

 

Nhưng, ngay sau đó, ánh mắt anh lại càng trầm xuống, anh lo lắng cho cô, sau khi chuyển ra khỏi nhà của anh, cô sẽ sống ở đâu?

 

Không cần suy nghĩ nhiều, anh cầm chìa khóa xe trên bàn làm việc, lao ra khỏi cửa văn phòng.

 

Về việc này, Trang Noãn Noãn đã tính sẵn rồi, cô quyết định chuyển về nhà bà ngoại ở, có lẽ cánh paparazzi không còn chú ý đến nhà cô nữa.

 

Trang Noãn Noãn kéo vali bước từng bước trên đường, đầu óc trồng rỗng, không biết mình đang nghĩ những gì.

 

Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Kiều Mộ Trạch, cô nhìn lại tòa nhà chọc trời phía sau, buộc mình phải xóa bỏ tất cả những gì đã dành cho anh, bởi vì từ hôm nay, cô thực sự phải tìm ra hung thủ đã hại ba mẹ mình.

 

Cô không thể kéo dài thêm được nữa, cô phải dùng hết sức lực để lật ngược lại vụ án của ba mẹ. Cho dù sự thật đẳng sau đó có thể là ba của anh, bởi vì so với cái chết thương tâm của ba mẹ cô, không có gì khiến cô đau đớn hơn.

 

Cô không hề nhận ra, trong khi cô đang bước đi vô định trên đường, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ chạy theo sau cô cả chục mét, giữ khoảng cách với cô.

 

Kiều Mộ Trạch đã đổi một chiếc xe mà anh không thường xuyên sử dụng, chỉ bằng cách này anh mới có thể theo sát cô mà không bị cô phát hiện, không khiến cô càng căm ghét hơn.

 

Nhìn cô quay đầu trông về hướng tòa nhà văn phòng của anh, mặc dù cô đang đeo kính râm, nhưng anh có thể cảm nhận được sự quyết tâm toát ra từ cô.

 

Ánh mắt của anh gắn chặt vào cô, đúng lúc này, bóng dáng của Trang Noãn Noãn bị hai người đàn ông đang phóng nhanh va vào, cô lập tức loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống.

 

Người đàn ông trong xe, trái tim thắt lại dõi theo cô, Trang Noãn Noãn bị va vào người, lúc này mới tỉnh táo lại, cô vẫy tay bắt một chiếc taxi rồi quay về nhà. Phía sau chiếc taxi, là một chiếc Rolls Royce màu đen cùng âm thầm bám theo.

 

Trang Noãn Noãn tựa vào trước cửa kính xe, ánh mắt vô hồn, như thể linh khí từ trong người đã bị mắt đi, chỉ còn lại một thân xác xinh đẹp.

 

Nửa giờ sau, đến cổng tiểu khu nơi Trang Noãn Noãn từng sống, dáng vẻ cô đang kéo vali, trông rất mệt mỏi, bước đi cũng chậm rãi.

 

Ở phía sau cô không xa, trong chiếc xe màu đen, người đàn ông muốn bước tới giúp cô, nhưng anh lại kìm lòng lại, bởi vì đối với cô, có lẽ sự giúp đỡ của một người xa lạ còn tốt hơn sự giúp đỡ của anh.

 

Kiều Mộ Trạch vẫn ở cổng tiểu khu chưa đi, anh ngồi trên xe như một bức tượng khắc.

 

Trang Noãn Noãn trở về nhà, cô ngồi trên sofa, ôm tay khóc, biến sự tuyệt vọng trong lòng thành nước mắt rơi xuông.

 

Bởi vì trong lòng cô, ngoài sự hận thù, còn có một thứ tình cảm khác, cũng sục sôi mãnh liệt trong lòng cô, khiến cô vô cùng đau khổ.

 

Đó là tình cảm dành cho Kiều Mộ Trạch, ông trời chắc chắn là đang trêu ngươi cô, khiến cô yêu anh nhưng lại cho cô một cái kết tàn nhẫn như vậy.

 

Cả đêm áy, Trang Noãn Noãn trồn ở nhà, không muốn đi đâu cả.

 

Chiếc xe sang màu đen ở ngoài cổng tiểu khu, cũng chỉ biết lặng lẽ rời đi khi trời khuya.

 

Cả đêm, Trang Noãn Noãn nằm ngủ trên giường, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giấc ngủ cứ đứt quãng, nhưng hét giấc này đến giác mộng khác, mơ tháy cái chết thê thảm của ba mẹ, lại mơ về ngày còn cô ôm xương cốt của ba mẹ, tro cốt lạnh lẽo ấy.

 

Cô cũng mơ thấy lúc biệt thự của Kiều Mộ Trạch, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, anh mỉm cười và gọi tên cô, càng mơ thấy những kỷ niệm ấm áp ấy.

 

Khi tỉnh dậy, cô càng cảm thấy tuyệt vọng, tình thân, tình yêu cô đều đã mắt rồi.

 

Sáng sớm.

 

Sau một đêm dài đẳng đãng, Trang Noãn Noãn mở mắt ra, đôi mắt trong veo bị bao phủ bởi những tia máu đỏ ngầu, sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, cô giống như một con búp bê sắp chết.

 

Đêm hôm đó, Kiều Mộ Trạch trở lại văn phòng, cả đêm ngôi kiêm tra lại tât cả những sô liệu của năm đó, bởi vì dù có quay về nhà, anh cũng không thể ngủ được.

 

Buổi sáng khi Dương Lệ đến, cô vào dọn dẹp phòng làm việc của anh, vừa mở cửa ra, cô chọt nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế dựa.

 

Cô sửng sốt: “Kiều tổng, sao anh còn ở văn phòng? Tối hôm qua anh không về sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi