TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Sau đó, người đàn ông vậy mà thoả mãn hết mọi kỳ vọng của cô ta.

 

“Được rồi, vậy cô đứng vững đừng động đậy, tôi bế cô trở lại phòng khách nghỉ ngơi.” Lam Thiên Hạo nói xong, ngồi xổm người xuống, hai tay vươn ra ôm ngang cô ta lên, nhẹ nhàng đi trong vườn hoa.

 

Trên tầng ba, Lam Sơ Niệm nhìn thấy một cảnh này mà như chết lặng, cô nhìn Nhiếp Nhân Nhân đang ôm cổ anh cả, ánh mắt cô ta hừng hực lửa tình, rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra.

 

Hai người họ yêu nhau rồi.

 

Lam Sơ Niệm lập tức trở về phòng, cô cảm thấy lồng ngực thắt lại, như bị đá đè lên khiến cô không thở nồi.

 

Anh cả thích Nhiếp tiểu thư sao? Lam Sơ Niệm vẫn đnag nghĩ đến chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, cô không khỏi nở nụ cười chua xót, ba mẹ cô còn lo là anh cả nảy sinh tình cảm không nên có với cô, rõ ràng lo lắng của họ là không cần thiết.

 

Trong phòng khách, bà Lam vừa đi ra khỏi bếp thì thấy con trai mình cùng Nhiếp Nhân Nhân quay lại, bà sửng sốt, mặt già cũng đỏ bừng lên, con trai nay chủ động quá!

 

Có phải bọn nó phát triển nhanh quá rồi không? Người lớn tuổi cứ hay lo này lo nọ, chuyện tình cảm này không phát triển như bình thường, quá nhanh đi!

 

Sau khi Lam Thiên Hạo ẳm Nhiếp Nhân Nhân đặt lên ghế sofa thì đi lấy hộp thuốc. Mặc dù anh biết người phụ nữ này đang giả vờ, nhưng anh muốn tiếp tục diễn. Làm cho.

 

cô nhóc trên lầu xem, cho cô biết là anh tìm chị dâu cho cô dễ như trở bàn tay.

 

“Nhân Nhân, cháu bị sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? “Bà Lam lo lắng hỏi ngay.

 

“Dì à, cháu không sao, chỉ là vừa nãy cháu ở trong vườn vấp phải hòn đá nên bị trật chân một chút thôi.” Nhiếp Nhân Nhân nhanh chóng giải thích, ở trước mặt các người lớn, cô ta vẫn phải ra vẻ một chút.

 

*Ò, ra là vậy! Vậy để Lam Thiên Hạo xem cho cháu, đừng để chân bị thương.” Bà Lam không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra con trai bà vẫn còn có chừng mực.

 

Lam Thiên Hạo cầm theo hộp thuốc đi qua, xoa cho Nhiếp Thân Thân một ít thuốc lên vị trí vết thương mà Nhiếp Nhân Nhân chỉ. Sau khi cất hộp thuốc lại, bà Lam bước ra nói: “Con đi gọi Sơ Niệm xuống đây đi! Đến giờ ăn tối rồi.”

 

Ba Lam lúc này cũng mới vừa về, bà Lam đã nói trước với ông, vậy nên lúc này vừa vào đã thấy có một cô gái đang ngồi trên ghế sofa, ông cũng rất ôn hoà chào hỏi.

 

“Cháu chắc là Nhân Nhân nhỉ?”

 

“Cháu chào chú ạ.” Nhiếp Nhân Nhân ngay lập tức thể hiện vẻ lịch sự của mình, mà trong lòng cô ta lúc này đang rất vui vẻ. Cô ta cảm thấy là, Lam Thiên Hạo hình như có vẻ thích cô ta.

 

“Chào cháu.” Ba Lam nhìn thấy Nhiếp Nhân Nhân có khuôn mặt thanh tú, trông có vẻ là một cô gái có phúc khí, ông cũng rất thích.

 

“Sơ Niệm đâu rồi?” Ba Lam nhìn quanh không thấy con gái đâu, lấy làm lạ hỏi “Giờ con lên gọi em ấy xuống ăn tối đây ạ.” Lam Thiên Hạo nói xong đứng dậy đi lên lầu.

 

Lúc này Sơ Niệm đã ngồi trên ghế sofa ngoài ban công ngắn người một lúc lâu rồi, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Đúng lúc này, cửa phòng cô bị đẩy ra từ bên ngoài, cô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn tháy Lam Thiên Hạo đang nhìn cô: “Xuống lầu ăn cơm đi.”

 

“AI Dạ, em xuống ngay đây.” Lam Sơ Niệm vội vàng nhoẻn miệng cười, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng mắt mát của mình.

 

Lam Thiên Hạo liếc nhìn cô, sau đó vươn tay đóng cửa lại, không làm phiền cô nữa. Nụ cười của Lam Sơ Niệm từng chút một dần dần biến mắt, trở nên có chút ngơ ngác. Mà bên ngoài cửa, Lam Thiên Hạo không đi xuống lầu ngay mà dựa vào bức tường bên cạnh, trong mắt loé lên suy nghĩ phức tạp, anh cũng không biết tại sao lại làm như Vậy.

 

Nhưng mà, anh muốn thử xem, nếu thật sự anh có người con gái khác, trong lòng cô nhóc này thật sự sẽ không nuối tiếc một chút nào sao?

 

Lam Thiên Hạo đi xuống lầu trước, một lúc sau Lam Sơ Niệm cũng xuống theo, Nhiếp Nhân Nhân liền thân thiết gọi cô: “Sơ Niệm, em lên lầu làm gì vậy?”

 

Lam Sơ Niệm không thể không cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút việc công thôi.”

 

Nhiếp Nhân Nhân đã giả vờ chân bị thương rồi thế là cô ta tự nhiên giả vờ bước cà nhắc đi đến. Lam Thiên Hạo đưa tay ra đỡ cô ta ngồi xuống vị trí bên cạnh mình. Lam Sơ.

 

Niệm đờ ra, vị trí bên cạnh anh cả luôn là của cô, thế nhưng rõ ràng là, tối nay cô phải đổi chỗ ngòi rồi. Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ, cũng là ngồi đối diện với Nhiếp Nhân Nhân.

 

Sau khi ngồi vào bàn, hai ông bà cũng rất săn sóc cho Nhiếp Nhân Nhân.

 

“Nhân Nhân, ăn đồ ăn đi, dì không biết cháu thích món gì nên tùy ý nấu mấy món, cháu đừng khách sáo, muồn ăn gì thì bảo Thiên Hạo gấp cho cháu. “

 

Lam Thiên Hạo nhấc tay gấp cho Nhiếp Nhân Nhân một miếng gà, Nhiếp Nhân Nhân lập tức nở nụ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Thiên Hạo.”

 

Ngay cả xưng hô cũng từ anh Lam đổi thành anh Thiên Hạo rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi