TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Kiều Mộ Trạch nghe giọng nói của mẹ, nội tâm có chút mắt mát, có điều anh cũng không thể cưỡng cầu.

 

*Vậy được, buổi tối con về.” Kiều Mộ Trạch nói xong ngắt điện thoại.

 

Anh mở cửa xe ngồi vào, Kiều Mộ Trạch đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn lướt qua Trang Noãn Noãn.

 

Chỉ thấy cô cũng đang nhìn anh, giương lên một nụ cười ngây ngô.

 

Đáy mắt anh xẹt qua tia đau lòng, trong lúc thất thần anh kích động cúi người xuống, gáy của Trang Noãn Noãn bị chế trụ, ý cười ở khóe miệng bị nụ hôn lạnh lùng của người đàn ông in lên môi cô.

 

Trang Noãn Noãn chớp mắt, trong lòng chua xót có chút không nói rõ, cô không ngốc, chuyện giữa bọn họ không được chấp nhận sao?

 

Sự tồn tại của cô khiến người nhà của anh khó xử phải không?

 

Trang Noãn Noãn ngắng đầu, chạm vào đôi mắt thâm thuý.

 

sâu thẳm, nhưng khó có thể che giấu được sự quyến luyến.

 

Khóe miệng Trang Noãn Noãn cong lên, nhận được ánh mắt dịu dàng của anh còn có gì không hài lòng nữa đây?

 

“Về nhà thôi!” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông lọt vào tai cô.

 

“Được!” Trang Noãn Noãn gật đầu, hai chữ về nhà thật ám áp.

 

Chương 901: Sự Tàn Nhẫn Của Kiều Huy Dương

 

Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn về đến nhà thì cũng đã hai giờ hơn rồi. Mặc dù rất vội nhưng Kiều Mộ Trạch vẫn đã tự tay nấu hai tô mì.

 

Cổ họng Trang Noãn Noãn vẫn còn hơi đau, ăn đồ ăn bên ngoài thì chi bằng ở nhà ăn một bát mì sẽ tốt hơn.

 

Kiều Mộ Trạch cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô, anh cũng không đề cập đến chuyện buổi tối phải về nhà ăn tối.

 

Noãn Noãn uống thuốc xong liền buồn ngủ, vì trong thuốc có một ít thành phần an thần. Kiều Mộ Trạch kêu cô lên lầu nghỉ ngơi, lúc anh đẩy cửa bước vào thì cô đã nằm nghiêng trên giường ngủ say rồi.

 

Trời mùa thu lại còn bật điều hòa, có chút se lạnh, anh nhẹ nhàng dém chăn cho cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.

 

Không quấy rầy cô nữa, Kiều Mộ Trạch đi xuống lầu, cầm điện thoại lên, trực tiếp bám gọi cho Chu Đào.

 

“Alol Kiều tổng, tôi nghe.” Giọng Chu Đào có chút căng thẳng.

 

“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ anh đã rõ rồi nhỉ?”

 

Giọng điệu của Kiều Mộ Trạch đầy lạnh lùng và tức giận.

 

“Kiều tổng, tôi rất xin lỗi, là do tôi đào tạo người có vấn đè, mới để xảy ra loại chuyện này.” Chu Đào cũng rất tự trách.

 

“Hai cô gái này không thể ở bên cạnh Noãn Noãn nữa, bảo bọn họ lập tức cút đi cho tôi. Tôi không muốn để Noãn Noãn thấy họ lần nào nữa.”

 

“Kiều tổng, nếu làm như vậy thì có thể phải giải tán nhóm nhạc nữ đấy.”

 

“Vậy thì giải tán đi!”

 

“Noãn Noãn có đồng ý không?”

 

“Không cần thông qua sự đồng ý của cô ấy, tôi thay cô ấy quyết định.” Kiều Mộ Trạch không phải là không nuôi nổi người phụ nữ của mình. Từ nay về sau, nều cô muốn ở lại giới nhạc, thì anh vẫn có thể một tây đẩy cô lên, nâng cô lên làm ngôi sao ca nhạc trong tương lai.

 

Chu Đào vốn nghĩ rằng vẫn có thể giữ lại được nhóm nhạc nữ này, bây giờ xem ra như anh nghĩ nhiều rồi, Kiều Mộ Trạch thực sự tức giận rồi.

 

“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm như anh phân phó.” Trong chuyện này, Chu Đào không có quyền phát biểu.

 

Sau cuộc điện thoại này, trong lòng Kiều Mộ Trạch vẫn chưa nguôi giận, nhưng anh nhất định sẽ từ từ trả mối hận này cho Trang Noãn Noãn. Chỉ cần hai người phụ nữ này lộ mặt ra, thì anh tàn nhẫn chặt đứt, tuyệt đối không cho phép các cô ta cản trở tầm mắt của Trang Noãn Noãn trên con đường âm nhạc.

 

Kiều Mộ Trạch nhớ đến việc tối nay phải về nhà ăn cơm.

 

Có một số việc anh không thể điều tra ra được, có lẽ anh có thể nhận được đáp án từ ba mình. Dù thế nào đi nữa, sự thật về cái chết của ba mẹ Trang Noãn Noãn, anh chắc chắn sẽ được điều tra đến cuối cùng.

 

Cảnh sát vẫn đang điều tra hai người muốn ra tay với Trang Noãn Noãn lần trước. Thông tin nhận được cách đây hai ngày là hai người này là tội phạm truy nã. Bọn họ đã có khả năng phản trinh sát, có thể tránh được sự truy đuổi của cảnh sát, vậy nên trước mắt cảnh sát vẫn đang tiếp tục truy lùng bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi