TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Con ốm đi rồi, ốm như vậy chắc chắn là do nước ở nước ngoài không tốt.” Mẹ Lam thương tiếc nhìn đứa con trai thứ hai của mình.

 

“Mẹ, con có ốm đâu chứ? Không ốm đi chút nào!” Lam Thiên Thần cười đáp lại.

 

“Vậy mà còn chưa ốm, nhìn cái mặt này đi, lúc nhỏ mới tròn trịa đáng yêu làm sao, bây giờ không còn thịt nữa rồi.”

 

“Mẹ, nếu bây giờ con vẫn còn có khuôn mặt như trẻ con đó thì mới là điều đáng buồn ấy!” Lam Thiên Thần buồn cười nói.

 

Lam Sơ Niệm đứng một bên cũng bật cười: “Mẹ, anh hai của con rất đẹp trai mà!”

 

Cô đang nói thì nhìn thấy bóng dáng Lam Thiên Hạo từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc nghe thấy câu nói của Lam Sơ Niệm.

 

Anh lập tức nhíu mày, hỏi: “Chỉ có anh hai đẹp trai thôi sao, còn anh thì sao?”

 

Lam Sơ Niệm không ngờ anh cả lại về sớm như Vậy, cô vội nói: “Anh cả cũng rất đẹp trai!”

 

Mẹ Lam không khỏi liếc anh một cái: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn muốn được khen như vậy chứ?”

 

Lam Thiên Hạo nghe vậy thì sắc mặt có chút xấu hồ, vỗ vỗ vai cậu hai đã trở lại: “Đi đường thế nào? Có mệt lắm không?”

 

“Vẫn ổn, chỉ có điều ngồi máy bay lâu quá, ngột ngạt chết được.” Lam Thiên Thân nói.

 

“Đoàn xe đưa em về là của Hình Liệt Hàn đấy! Em đúng là may mắn.” Lam Thiên Hạo nói.

 

“Em với em trai Nhất Phàm của anh ấy là anh em tốt của nhau, đợi vài ngày nữa, em sẽ rủ cậu ấy sang nhà chúng †a ăn cơm, cho mọi người gặp mặt.”

 

“Đúng rồi đấy! Ra ngoài xã hội đúng là rất cần có những người bạn đáng tin cậy giúp đỡ.” Mẹ Lam là người đầu tiên đồng ý.

 

Lam Sơ Niệm cũng nhận được món quà của cô, quả nhiên anh hai đã dùng một cái vali lớn của mình để chứa con búp bê lớn mà cô thích nhất.

 

“Anh hai, búp bê của em chiếm nhiều chỗ của anh như vậy, thế không phải là anh không đựng được rất nhiều đồ sao?”

 

“Không sao đâu! Có quà cho em là quan trọng nhát.” Lam Thiên Thần nói, sau đó lấy ra một sợi dây chuyền, đi đến trước mặt cô hỏi: “Anh khuyến mãi thêm cho em một món nữa này, em xem thử có thích hay không?”

 

“Dây chuyền!” Lam Sơ Niệm cằm lên xem thử, mặt dây chuyền có hình cỏ bồn lá, cô gật đầu liên tục nói: “Thích, em rất thích.”

 

“Đây là quà cho ba mẹ, để anh đem sang cho họ.” Lam Thiên Thần nói xong liền cầm quà đi ra ngoài.

 

Lam Thiên Hạo đứng ở cửa phòng, Lam Sơ Niệm đang cầm sợi dây chuyền ngắm nghía thích thú, anh bước tới hỏi: “Em thích kiểu dây chuyền này sao? Có thời gian thì đến cửa hàng của nhà chúng ta chọn một sợi đi.”

 

“Không cần đâu anh! Em có một sợi của anh hai là được rồi mà.” Lam Sơ Niệm nói xong, cẩn thận cất dây chuyền vào trong hộp, rồi ôm búp bê của cô đi ra ngoài.

 

Lam Thiên Hạo có chút lo lắng nhìn chăm chú theo bóng lưng của cô. Lúc này Lam Thiên Thần trở lại, thấy anh cả đang đứng đờ ra ở cửa, anh có chút bất đất dĩ nói: “Anh cả, em không có mang quà về cho anh. Em cũng không biết là anh còn thiếu gì nữa.”

 

“Không cần, em trở về là tốt rồi.” Lam Thiên Hạo vỗ vai anh.

 

Lam Thiên Thần khẽ chớp mắt, tuy rằng anh cả không biểu hiện ra, nhưng tại sao anh lại cảm thấy trong lòng anh cả đang có tâm sự nhỉ?

 

Lam Sơ Niệm trở lại phòng, cô đưa tay tháo sợi dây chuyền mà anh cả đã tặng cho cô vào ngày sinh nhật năm này ra, cô muốn đeo thử sợi dây chuyền anh hai tặng.

 

Cô đưa tay tháo sợi dây chuyền ra, cầm ở trong tay, cong môi nở nụ cười ngọt ngào, sau đó cần thận cất kĩ sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này có ý nghĩa rất đặc biệt với cô.

 

Nó không còn là một món quà sinh nhật bình thường nữa, mà là tắm lòng đặc biệt của Lam Thiên Hạo. Có điều, cô vẫn muốn đeo sợi dây có mặt cỏ bốn lá này, dù sao nó cũng là quà cho cô mà.

 

Sau khi cô đeo lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ: “Sơ Niệm, xuống lầu ăn trái cây đi con.”

 

*Dạ, con xuống ngay.” Lam Sơ Niệm đáp, nhìn sợi dây chuyền cỏ bốn lá trong gương, nó vừa đúng rơi trên xương quai xanh của cô, trông đẹp vô cùng, cô chạm vào nó, cô muốn mang nó xuống cho mẹ xem.

 

Lam Sơ Niệm xuống lầu, nhìn thấy ba và hai anh đang ngồi trong phòng khách. Lam Sơ Niệm tươi cười đi qua khỏi phòng khách, bước vào. bếp nói với mẹ: “Mẹ, mẹ nhìn này, đây là anh hai tặng cho con đáy.”

 

Mẹ Lam ngắm nhìn, hài lòng gật gù: “Đẹp lắm, nó rất hợp với con.”

 

Cái lợi khi có một cô con gái đó chính là, con gái rất tri kỷ lại ngoan ngoãn, còn có cô sẽ chia sẻ rất nhiều chuyện với bà, khiến cuộc sống của mẹ Lam không còn nhàm chán nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi