TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Y Cảnh Long tức giận đến nghẹt thở, ông nhìn đứa con gái này được Trương Đinh Hương giáo dục lớn lên, ông thật sự tức giận chồng chất, dù cho quanh năm ông ở bên cạnh, nhưng chung quy Trương Đỉnh Hương vẫn ở sau lưng dạy một ít tâm cơ và thủ đoạn của phụ nữ.

 

Thế cho nên ông dạy dỗ như thế nào đi nữa, Y Tư Nhã đều không thể trở thành người lương thiện thanh nhã được.

 

“Cút ra ngoài, từ giờ trở đi, không cho phép về lại cái nhà này nữa, ba không có con gái giống như con.” Y Cảnh Long gầm lên một câu.

 

Y Tư Nhã sợ đến sắc mặt thay đổi: “Ba… con cũng là con gái của ba mà?”

 

“Ba sẽ đưa con ra nước ngoài, từ giò trở đi, không có sự cho phép của ba không cho phép trở về, khụ… khụ…” Y Cảnh Long thực sự bị chọc giận tới muốn phát bệnh.

 

Lam Sơ Niệm đau lòng vỗ nhẹ ngực của ông: “Ba, đừng nóng giận.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Tư Nhã tái đi, trong đầu đầu tiên nghĩ tới chính là tài sản để lại của ba mình, lẽ nào cô ta sẽ không được hưởng hay sao?

 

“Ba, con không có đi đâu cả, con chỉ muốn bên cạnh ba thôi.”

 

Trong ánh mắt Y Cảnh Long đã hét sức thất vọng rồi, ông thở dài một hơi nói: ‘Được rồi! Con trước hết có thể không đi, chờ thấy mẹ con xử án xong rồi hãy đi!”

 

“Ba, mau cứu mẹ con đi! Mẹ con ở cạnh ba vài chục năm rồi, ba không thể vô tình như thế.” Y Tư Nhã khẩn cầu.

 

“Ba hận không thể tự tay mình giết bà ta.” Ánh mắt Y Cảnh Long thực sự rất tức giận.

 

Y Tư Nhã sợ hãi lùi lại một bước, thực sự là đáng sợ.

 

Nước M, trong một biệt thự tư nhân, lúc này, đèn mở lên, bên trong bốn người đàn ông đang đánh bài.

 

Mà trong tầng hầm, Lý Đức cùng bạn gái của anh ta bị trói chặt trên ghế, hai người đã bị trói tại đây mấy ngày rồi, đói đến mức hai mắt biến thành màu đen, cảm thấy cuộc đời VÔ vọng.

 

Cách biệt thự không xa, ba chiếc xe địa hình màu đen lặng lẽ dừng lại, chỗ ngồi giữa phía sau, một đôi mắt lạnh lùng đưa mắt nhìn căn biệt thự, người anh muốn cứu chính là ở trong biệt thự này.

 

“Kiều tổng, hiện tại xông vào không?”

 

“Chúng ta chỉ muốn cứu người, không làm họ bị thương.”

 

Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.

 

“Những người này, đều là tay chân Kiều Huy Dương mời tới, người của chúng ta đi vào, sợ là sẽ bị thương, chỉ là sẽ không chết người.”

 

“Các cậu mau chóng dẫn người ra càng sớm càng tốt.”

 

Kiều Mộ Trạch trầm giọng phân phó.

 

Vệ sĩ xuống xe, lập tức phân tán bồn phía tại biệt thự tiền hành tập kích bất ngờ, mà giờ khắc này, thủ hạ của Kiều Huy Dương đã sớm hạ thấp cảnh giác, có hai tên đang vì thua tiền mà buồn bực, bốn tên đều nhìn chằm chằm tiền của một người trong đó, định lấy lại vốn.

 

Tất cả bọn chúng tụ ở một phòng, có hai người đàn ông xách theo đồ mua ngoài từ cửa chính gõ cửa, mà những vệ sĩ khác từ phía sau đi vào tầng hằm tìm người.

 

“Các người là ai?” Có một người đàn ông đầy cửa đi ra.

 

“Các anh order thức ăn ngoài tới rồi đây.”

 

“Tụi mày có ai order đồ ăn ngoài không?”

 

“Không có!”

 

“Chúng tôi không có ai order đồ ăn ngoài cả. Có phải giao.

 

sai rồi hay không?” Người đàn ông này nhìn chằm vào vật trong tay anh.

 

Đúng lúc này, vệ sĩ từ trong hộp đồ ăn lấy ra một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu người đàn ông trước mặt: “Không được nhúc nhích.”

 

Ba người đàn ông khác lập tức bị hai vệ sĩ khác tiến vào khống chế được.

 

Lý Đức cùng bạn gái của anh ta được giải cứu khỏi tầng hầm không bị chút thương tổn gì, đưa lên xe. Xe Kiều Mộ Trạch chạy thẳng đến phía sân bay, máy bay ở đó đã chờ bọn họ, chuẩn bị cất cánh bắt cứ lúc nào.

 

Ngồi ở trên máy bay, Lý Đức cùng bạn gái của anh ta ăn ngấu nghiến, không để ý hình tượng ăn uống nữa, bọn họ thật muốn đói ngắt đi thôi, đời này chưa từng gặp phải đối xử như vậy, người của Kiều Huy Dương, căn bản không coi bọn họ là người, dù sao sớm muộn cũng muốn giết chết.

 

“Cảm ơn các anh, cảm ơn các anh cứu tôi.” Lý Đức kích động đến nỗi muốn khóc, ôm chặt lấy bạn gái mình, bạn gái của anh ta cũng có cảm giác được tái sinh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi