“Không uỷ khuất ạ, được ở bên Mộ Trạch là may mắn của đời cháu.” Trang Noãn Noãn khẽ cười. Bà Kiều nhìn thấy vậy, từ tận đáy lòng không khỏi yêu thích cô. Bà ngồi sát lại gần cô hơn một chút, đưa tay nắm lấy tay Trang Noãn Noãn, đồng thời, bà tháo một chiếc vòng tay đính kim cương vừa thời trang lại vừa quý phái ra khỏi cổ tay của mình. Cái này bà mới mua, cũng rất phù hợp với người trẻ tuổi.
Bà tháo nó ra, đeo vào cổ tay Trang Noãn Noãn, Trang Noãn Noãn giật nảy mình, sao cô có thể nhận món quà như vậy được chứ?
“Bác gái, cháu không thể nhận được…”
Bà Kiều đã đeo vào cho cô rồi, vừa nhìn xuống đã thấy, chiếc vòng kết hợp với làn da trắng nõn mịn màng của cô, thật sự rất phù hợp, bà cười nói: “Sao lại không nhận được chứ? Sau này chúng ta chính là người một nhà, không cần phân rạch ròi với nhau như vậy.” Trang Noãn Noãn nghe xong câu nói này của bà, trong lòng rất ám áp, viên đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống. Cuối cùng cô cũng được tiếp nhận rồi sao?
Sau khi ăn tối xong, từ nhà họ Kiều đi ra, Trang Noãn Noãn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, bởi vì cô không thể kèm được Sự vui vẻ của mình.
Chuyện cô lo lắng nhất lại có chuyển biến, trở thành chuyện tốt đẹp nhất, sự chấp nhận và chăm sóc của vợ chồng Kiều Việt Dương khiến cô yên lòng, không còn phải lo lắng bắt cứ điều gì.
“Anh nói rồi, chỉ cần anh thích em, ba mẹ anh sẽ không phản đối.” Kiều Mộ Trạch ở bên cạnh cong môi cười nói.
“Ừm!” Trang Noãn Noãn đáp lại bằng một nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh say đắm. Kiều Mộ Trạch lập tức vươn một tay, nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô. Trang Noãn Noãn đan chặt mười ngón tay với anh, bây giờ chỉ cần đợi vụ án của ba cô kết án nữa thôi.
Mà chuyện này đến rất nhanh. Ngay ngày hôm sau đã nhận được tin tức rồi, bản án sẽ được tuyên vào chiều hôm đó, lúc 2 giờ 30 chiều. Rất nhiều người nghe tin đã tự: tìm đến để nghe.
Vợ chồng Kiều Việt Dương, Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn đưa theo bà ngoại của cô, còn có một số truyền thông quan tâm đ ến vụ án này, tất cả đều đã đến.
Con trai của Lý Đạt và vị hôn thê của anh ta cũng ở đó, mắt anh ta đỏ hoe, có lẽ lúc này anh ta mới biết được trong suốt những năm qua ba anh ta đã làm những gì, mà lúc này anh ta cũng mới hiểu tại sao tiền học phí của mình đắt như vậy mà ba anh ta không chút ngần ngại đã đưa cho anh ta, thì ra đó là tiền ba anh dùng mạng sống đẻ đánh đổi.
Đứng trong vành móng ngựa có Kiều Huy Dương là người đứng đầu và đứng cạnh ông ta là các thuộc hạ của ông ta, những tên này đều là những người đã giúp ông ta làm những điều xấu xa. Lấy Lý Đạt làm ví dụ, mỗi một vụ án giết người của Kiều Huy Dương ông ta đều có tham gia.
Kiều Huy Dương xám mặt đứng đó, tay và chân ông ta đều bị còng lại, ông ta quay đầu nhìn vợ chồng Kiều Việt Dương đầy căm hận, không nói một lời nào.
Mặc dù ánh mắt của Kiều Việt Dương lại đầy sự thương tiếc cho ông ta, nếu Kiều Huy Dương có bắt kỳ nguyện vọng nào chưa hoàn thành thì ông có thể giúp ông ta hoàn thành nó. Nhưng rõ ràng là Kiều Huy Dương vô cùng oán hận ông.
Hai mắt Trang Noãn Noãn đỏ ửng cả lên, bà cụ cũng che miệng nghẹn ngào, chính nhóm người này đã ép con gái và con rễ của bà tự sát một cách dã man như vậy, thật sự khiến trái tim bà cảm thấy lạnh lẽo.
Bắt đầu tuyên án, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Kiều Huy Dương bị kết án tử hình và sẽ bị xử tử một tuần sau đó, Lý Đạt cũng bị tước quyền chính trị chung thân, hình phạt ở tù không thời hạn, ít nhất là còn giữ được mạng, những người còn lại đều bị phán những hình phạt nặng nề tương ứng.
Nước mắt của Trang Noãn Noãn lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng cô cũng báo thù được cho ba mẹ mình, cô nghĩ, ba mẹ cô ở dưới suối vàng sẽ rất hạnh phúc khi nhìn thấy cảnh này.
Kiều Huy Dương nghe xong thời hạn thi hành án thì toàn thân ông ta không ngừng run lên, cảm giác chờ chết này không hè dễ chịu chút nào.
Bước ra khỏi tòa án, Trang Noãn Noãn đỡ bà ngoại ra ngoài, bà Kiều cũng tiến đến an ủi bà lão, để cho đoàn xe của Kiều Mộ Trạch hộ tống bọn họ về nhà.
Nhìn thấy xe của Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch rời đi, bà Kiều cảm thán nói: “Thực sự không ngờ ông ta lại dám làm ra loại chuyện này. Ông đã luôn giúp ông ta, thế mà ông ta vẫn không biết thoả mãn.”
“Tôi cũng thấy rất tiếc. Nếu năm đó tôi phát hiện ra trước khi Trang Nghiêm Minh tham ô, thì mọi chuyện đã không đến mức này.”
“Ông có nghĩ là Trang Nghiêm Minh bị ép buộc không?
Ông ấy có lẽ sẽ không làm những chuyện đó!”
“Cảnh sát đã tìm thấy sổ tài khoản của ông ấy. Tôi xem qua rồi, có lẽ ông ấy là bị ép buộc. Có lẽ lúc đó Huy Dương đã dùng người nhà của ông ấy để đe doạ ông ấy.”
“Như vậy thì Noãn Noãn thật sự quá đáng thương! Từ nay trở đi, mưa tạnh trời quang, để cho con bé với Mộ Trạch sống thật tốt!”
“Ừm! Vậy thì phải mau cưới con bé về nhà! Hai người chúng ta ở nhà, quá vắng vẻ, nếu như có thêm một đứa cháu trai thì náo nhiệt biết máy.”
Nghe vậy, khuôn mặt bà Kiều cũng lộ rõ vẻ mong đợi: “Đúng đây! Hy vọng bọn nhỏ cô lên, sớm sinh cho chúng ta một đứa cháu trai để bế.”