TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 1702:

 

Đứng trước bia mộ, tấm bia đá kia đã trải qua bao nhiêu sương gió, loang lỗ những vết hằn của thời gian, nhưng vẫn có thể nhìn ra được trên bức ảnh là một cặp vợ chồng đang nở nụ cười ấm áp và nhân hậu.

 

Trang Noãn Noãn nghe bà đứng trước mặt mình nói chuyện với ba mẹ, đôi mắt cô trở nên ươn ướt, cô quay sang một bên, nhẹ nhàng vùi mặt vào vòng tay của Kiều Mộ Trạch. Nước mắt cô làm ướt đẫm bộ vest cao cấp của anh, Kiều Mộ Trạch ôm chặt cô vào lòng, nhìn chăm chú vào bức ảnh của hai vợ chồng, anh thầm hứa rằng anh sẽ yêu thương, chăm sóc con gái của họ cả đời này. Anh sẽ yêu cô một đời một kiếp này.

 

Bà cụ nói rất nhiều, như thể hai vợ chồng đang sồng sờ sờ ngồi ngay trước mặt đang ngồi trước mặt bà vậy, bà lắm bằm một mình như thể đang thật sự trò chuyện cùng ai đó.

 

Cuối cùng, những lời cần nói cũng đã nói xong, đặt hoa và lễ vật lên bên cạnh mộ xong, Kiều Mộ Trạch đỡ bà cụ lên xe, bà cụ cũng nghẹn ngào ngồi lên xe, thật lâu không nói thêm gì nữa.

 

Tối nay, có một show truyền hình đang chuẩn bị sớm, đây chỉ là cuộc thi hát do một nhà đài hạng ba tổ chức, đặc biệt mời một số ca sĩ từng nỗi tiếng nhưng giờ đã hết thời đến biểu diễn.

 

Vào buổi chiều, từ một chiếc BMW màu trắng, hai người đã lâu không xuất hiện là Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền bước xuống khỏi xe, bọn họ cũng đã yên ắng một khoảng thời gian rồi, bây giờ họ đang chuẩn bị cho sự trở lại của mình.

 

Mà show tối nay vừa hay có giúp bọn họ lấy lại được một chút danh tiếng, vậy nên bọn họ đã tìm được đến một ít tài khoản marketing giúp bọn họ tẩy trắng những thứ trước đây, một số người hâm mộ trước đây của bọn họ vẫn sẽ chấp nhận bọn họ.

 

Ngay khi Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến bước vào, người bên ekip đã chào đón họ rất nồng nhiệt, họ cũng vui vẻ tận hưởng thời gian được phục vụ bởi những người khác, ngồi trong phòng chờ để chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay.

 

“Mạn Ni, cậu nói xem chúng ta thật sự sẽ không sao chứ?”

 

“Có thể bị sao được chứ? Không phải chúng ta đã thay đổi vài câu trong lời bài hát rồi sao? Cho dù Trang Noãn Noãn muốn kiện thì chúng ta cũng không được tính là đạo nhạc.” Diệp Mạn Ni rất tự tin.

 

“Bây giờ, chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa rồi!

 

Trang Noãn Noãn muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn đàn ông có đàn ông. Cô ta có lẽ không rãnh truy xét chúng ta đâu.” Lâm Thiền cũng lạc quan mà tưởng tượng.

 

Trên thực tế, ca từ bài hát của Trang Noãn Noãn rất hay, họ cũng không nỡ gạch bỏ những lời cô ta đã viết trước đó, vì vậy họ chỉ thay đổi một vài từ mà thôi.

 

Hai người họ sẽ hát hai ca khúc này vào tối nay, nhờ đó mà từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ có thể lấy lại được danh tiếng.

 

Chương trình truyền hình tối nay cũng sắp diễn ra, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền đều đã được đào tạo chuyên nghiệp nên chỉ cần có cơ hội, họ vẫn có thẻ thể hiện trình độ hát nhất định.

 

Quả nhiên, hai bài hát tối nay đã giúp họ giành được những tràng pháo tay tán thưởng, có thể nói bài hát mới của họ đã rất thành công.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền lại lần nữa trở thành tâm điểm chú ý, bọn họ vô cùng khát vọng lấy lại được danh tiếng ngày trước cho nên họ phát huy rất tốt.

 

Họ cũng mở đường cho sự trở lại của mình, lập tức mua ngay hot search, đưa tên tuổi của bọn họ trở lại với công chúng.

 

Vào khoảng 11 giờ tối, Trang Noãn Noãn đang ở nhà bà ngoại. Sau khi nói chuyện củng bà ngoại xong, cô vừa trở về phòng mình liền nhận được cuộc gọi từ Kiều Mộ Trạch.

 

““Alo!” Trang Noãn Noãn vùi mình trong chăn trả lời điện thoại của anh.

 

Giọng nói của cô vừa ngọt ngào lại có chút lười biếng.

 

“Em đang ở trên giường à?” Giọng người đàn ông đầu dây bên kia không hiểu sao lại khàn đi.

 

“Ừm! Nằm trên giường xem điện thọi một chút. Anh thì sao? Tắm rửa xong lên giường chưa?”

 

“Anh đang trong phòng làm việc.” Kiều Mộ Trạch trầm thấp cười đáp lại.

 

“Vậy anh nhớ đi ngủ sớm đấy, không được thức khuya đâu đấy! Như vậy không tốt cho sức khỏe.”

 

“Ừm! Anh không thức khuya, nhưng mà anh nhớ em, nhớ đến không ngủ được.” Trong giọng điệu của Kiều Mộ Trạch có chút ám muội.

 

Trang Noãn Noãn lập tức hiểu ý anh muốn diễn đạt là gì, cả người cố như có một luồng điện chạy qua, cô cắn môi nói: “Vậy thì anh đừng nhớ nữa.”

 

“Sao lại không nhớ được chứ? Anh muốn ôm em ngủ.”

 

Giọng điệu của Kiều Mộ Trạch rõ ràng là sẽ không thoả mãn với việc chỉ ôm thôi.

 

Trang Noãn Noãn cười khúc khích: “Vậy thì cũng không có cách nào nha!”

 

“Cô nhóc hư, em định bỏ đói anh đền chết hả?” Kiều Mộ Trạch nghe thấy tiếng cười của cô thì không nhịn được mắng nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi