TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Họ đang ngồi cùng nhau trong căn hộ, lướt xem những lời khen ngợi của người hâm mộ về bài hát mới, còn có những kỳ vọng về họ trong tương lai.

 

“Nhìn xem, có vẻ như các fan hâm mộ của chúng ta vẫn rất yêu quý chúng ta.” Lâm Thiến xem một mạch cảm thấy.

 

tâm trạng tốt vô cùng.

 

Diệp Mạn Ni cũng rất vui vẻ: “Chỉ cần Trang Noãn Noãn không gây phiên phức cho chúng ta thì chúng ta nhât định sẽ lại nỏi tiếng lần nữa.”

 

“Lúc cô ta viết lời cũng không quay bát kỳ video nào. Tôi không nghĩ cô ta có thể tố cáo chúng ta đâu.”

 

“Đúng vậy, ngày đó tôi cũng đã xem kỹ phòng làm việc của Chu Đào, ở đó hoàn toàn không có camera, chúng ta cũng không hề nói gì, chỉ khi quay lại xe mới nói chuyện, vậy nên căn bản không hề để lại bát kì chứng cứ gì.”

 

Hai người tự an ủi bản thân, cũng yên tâm mà tận hưởng thành công.

 

Kiều Mộ Trạch giao hết mọi việc cho luật sư xử lý, với bằng chứng trực tiếp như vậy thì việc truy tố trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

 

Trang Noãn Noãn vào lúc trời nhá nhem gọi điện thoại cho bà ngoại, bảo tối nay cô sẽ về trễ.

 

Bà cụ cũng đã quen, từ lúc cô yêu đương thì bà cũng không xen vào chuyện của cô nữa.

 

Bà cũng rất hài lòng với chàng cháu rễ Kiều Mộ Trạch này.

 

Hôm nay thần kinh của Trang Noãn Noãn căng thẳng cả một ngày trời, sau khi thả lỏng thì thật sự là mệt cực kì, cô cứ như vậy nằm ngủ trên giường của Kiều Mộ Trạch, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

 

Kiều Mộ Trạch nghiêng người, vươn tay ôm lấy cô, Trang Noãn Noãn liền ôm lấy anh ngủ.

 

Kiều Mộ Trạch vẫn muốn “ăn thịt”, nhưng lúc này cũng chỉ có thể để cho người phụ nữ này ngủ đủ cái đã.

 

Lam trạch.

 

Lam Sơ Niệm nhận được một cuộc gọi từ ba mình, ông đã đặt vé máy bay về nhà vào ngày mốt.

 

Lam Sơ Niệm cũng rất nhớ ông.

 

“Sơ Niệm, anh mới mua vé xem phim rồi, lát nữa em với anh cả ăn cơm xong thì đi xem đi.” Lam Thiên Thần nói.

 

Lam Sơ Niệm giật mình: “Vậy còn anh thì sao?”

 

“Anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Nhất Phàm hẹn đi đánh bi-a rồi. Hai người đi xem đi.” Lam Thiên Thần cười.

 

“Phim gì vậy anh?” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.

 

“Phim tình cảm lãng mạn, thích hợp với mấy cô gái nhỏ như em xem đấy.” Lam Thiên Thần vừa nói xong liền nháy mắt với anh cả, như muốn nói, xem em tự giác chưa này?

 

Lam Thiên Hạo cũng cho anh một ánh nhìn, hôm nay anh thật sự rất bận, tối nay có thể cùng Lam Sơ Niệm đi xem phim cũng xem như không tệ rồi.

 

“Nếu như đã mua vé cả rồi thì các con cứ đi xem đi!” Lam phu nhân nói.

 

Lam Sơ Niệm đỏ bừng mặt, gật gật đầu: “Dạ! Vậy con đi xem với anh cả!”

 

Sau khi ăn xong bữa tối, vào khoảng bảy giờ, Lam Sơ Niệm ngồi trên xe của Lam Thiên Hạo, đi đến một rạp chiếu phim lớn ở trung tâm thành phố.

 

Bên trong xe vô cùng yên tình, tâm tình của Lam Sơ Niệm rất tốt, Lam Thiên Hạo cũng có cơ hội ở một mình với cô.

 

“Anh cả, lát nữa em muốn ăn bỏng ngô.” Lam Sơ Niệm nói.

 

“Em gọi anh là gì cơ?” Người đàn ông nào đó lập tức quay lại nhìn cô.

 

Lam Sơ Niệm lập tức che đôi môi đỏ mọng lại, cô đã hứa với anh khi ở miêng thì phải gọi tên của anh.

 

“Thiên Hạo.” Lam Sơ Niệm có chút xấu hổ gọi anh.

 

Lam Thiên Hạo lúc này mới hài lòng: “Được, lát nữa mua!”

 

Lam Sơ Niệm ngọt ngào ngắng đầu nhìn anh: “Ba em bảo vài ngày nữa ba sẽ về, đến lúc đó em sẽ phải đổi tên rồi, nhưng mà lúc ở nhà, bọn anh vẫn sẽ gọi em là Sơ Niệm.”

 

Ánh mắt của Lam Thiên Hạo sâu thẳm liếc nhìn cô, bát kể là tên gì, chỉ cần là cô là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi