TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Trên bàn cơm, Hình Nhất Phàm làm ba món, tuy đều là món ăn đơn giản nhưng mà nhìn rất có khẩu vị.

 

Bạch Hạ thật sự rất đói bụng, không cần cậu chủ động mời, cô đã ngôi lại bàn, Hình Nhất Phàm đặt đũa lên bàn, ngay cả cơm cũng đã bưng lên.

 

Bạch Hạ cầm bát lên, đưa cho Hình Nhất Phàm: “Này, cho anh.”

 

Hình Nhất Phàm vươn tay nhận lấy, cô liền tự cầm bát của mình lên, ăn thử một miếng thức ăn liền không khỏi tán thưởng: “Oa! Quá ngon rồi, tôi đã rất lâu rồi không ăn qua thức ăn ngon như vậy!”

 

Hình Nhất Phàm nghe xong lời này, không khỏi có chút kì quái nhìn cô: “Vậy bình thường cô ăn cái gì? Không tự mình nấu cơm sao?

 

“Tôi tự mình nấu nha! Nhưng tôi nấu không ngon, thường xuyên làm cháy bếp, cho nên phần lớn thời gian tôi sẽ ăn mì ăn liền, hoặc là thức ăn nhanh vân vân.” Bạch Hạ nói xong, cũng cảm thấy bản thân thật đáng thương.

 

Nhưng mà Hình Nhất Phàm nghe xong trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Cô gái này có thể khỏe mạnh sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.

 

“Người nhà cô đâu?” Hình Nhất Phàm thuận miệng hỏi một câu.

 

Động tác gấp thức ăn của Bạch Hạ nhát thời cứng đơ, đáy mắt hiện rõ một tia bi thương, nhưng rất nhanh cô liền cười rộ lên: “Người nhà tôi không ở trong nước. Tôi một mình sống cũng rất tốt.”

 

Hình Nhất Phàm vẫn bắt được tia cảm xúc vừa rồi của cô, anh không hỏi nhiều nữa. Mà Bạch Hạ cũng vì đói liền vùi đầu ăn. Người nhà… a… cô đã sớm trở thành người ngoài rồi, không nhắc đến nữa.

 

Hình Nhất Phàm làm thức ăn vừa đủ cho hai người. Bạch Hạ ăn xong hai bát, lúc chuẩn bị ăn tiếp liền phát hiện thức ăn còn lại không nhiều, cô không khỏi nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Vẫn còn cơm, anh ăn đi!”

 

Hình Nhất Phàm biết cô vẫn còn muốn ăn, anh đặt bát đũa xuống: “Tôi ăn no rồi, cô giải quyết hết đi, tôi không thích để thừa thức ăn.”

 

Bạch Hạ cười: “Được, để tôi đi.”

 

Ăn cơm xong, Bạch Hạ còn vô cùng chủ động dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch chén bát, bởi vì bữa cơm này quá ngon.

 

Điều này làm Bạch Hạ sinh ra một loại ý tưởng, về sau muốn đến nhà anh ăn chực, dù sao cô ở nhà một mình luôn bữa no bữa đói, có một người nấu cơm cho thật tốt biết bao!

 

Bạch Hạ ôm Đóa Đóa ngồi trên ghế dài trong vừa phơi nắng, ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt cô, nguyên bản hôm qua cô ngủ không ngon, hơn nữa hôm nay mệt mỏi cả một ngày, cô lúc này không khỏi có chút cảm giác buồn ngủ.

 

Cô tựa đầu vào ghế tựa, chỉ sau vài phút nhắm mắt liền ngủ thiếp đi, ngay cả mơ đều không kịp mà liền ngủ sâu.

 

Người cô ngả trên ghé, tìm một vị trí thoải mái liền chìm sau vào giấc ngủ.

 

Hình Nhất Phàm trở về thư phòng xem tư liệu một lát quay ra đã không còn nghe tháy tiếng động, anh vốn nghĩ cô gái này đã đi rồi, anh thấy Đóa Đóa không có trong nhà nhỏ của nó liền không khỏi ra ngoài tìm.

 

Ở trong vườn, cậu thật không nghĩ tới, tìm được Đóa Đóa, cũng tìm được cô gái đang ngủ trên ghế dài của nhà anh.

 

Hình Nhất Phàm nhíu mày, cô gái này rốt cục sao lại ở đây? Như vậy cũng có thể được? Lẽ nào cô không có một tia phòng bị nào sao?

 

Cũng may anh là một người chính trực, đổi lại một người đàn ông khác, nhìn thấy bộ dáng không chút phòng bị của cô đã sớm không thể bình tĩnh được rồi!

 

Hình Nhất Phàm bước đến ôm lấy Đóa Đóa đang trốn dưới ghé, lúc anh cúi người xuống liền ngửi được một hơi thở mùi hoa sơn chỉ nhè nhẹ, anh nâng mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Bạch Hạ chỉ cách nữa bàn tay.

 

Đồng tử Hình Nhất Phàm hơi co rút, dưới ánh mặt trời, làn da của cô gái trông có vẻ mỏng manh, nhưng vẫn sáng bóng mê người, vô cùng mịn màng làm anh có một loại xúc động muốn sờ thử một phèn, thử xem có thể co dã như trong tưởng tượng không.

 

“Meo…” Đóa Đóa nhàm chán kêu một tiếng.

 

Hình Nhất Phàm lập tức dừng lại ý nghĩ trong lòng, anh lập tức ôm Đóa Đóa đứng dậy, lãnh đạm nhìn lướt qua cô gái đang ngủ say, không nói gì rời khỏi.

 

Dưới ánh mặt trời, Bạch Hạ thật sự ngủ rất thoải mái, không khí xung quanh vô cùng tươi mát, cô đặt mình trong một giắc mộng tươi đẹp, đang cùng bạch mã hoàng tử của mình hẹn hò!

 

Hình Nhất Phàm ôm Đóa Đóa ngồi ở ban công lầu hai đọc sách, uống một tách trà, Đóa Đóa nằm trong lòng ngực, cậu nghiêm túc lật sách.

 

Thỉnh thoảng ánh mắt sẽ nhing thoáng qua cô gái đang ngủ say dưới ánh nắng, chỉ lắc đầu vài lần không nói gì.

 

Cuộc đời Hình Nhất Phàm anh không thích nhát đại khái chính là cô gái có chút ngốc, ngờ nghệch như vậy! Bởi vì anh không thể lý giải được những cô gái này rốt cuộc cả ngày suy nghĩ cái gì, vui vẻ cái gì, giống như thời gian quý giá bây giờ, cô gái dưới lầu kia thế mà lại vùi mình ngủ?

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi