TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Oa! Chúng ta lại mất một người độc thân rồi.”

 

Hình Nhất Phàm nâng ly rượu, kính cậu ấy một ly: “Chúc mừng, Kỳ Tuần.”

 

“Mình cũng đang chờ uống rượu mừng của các cậu đây!”

 

Người đàn ông tên Kỳ Tuấn cũng hướng ba người chưa kết hôn bọn họ: “Đừng quá kén chọn, tìm được người thích hợp liền xuống ta đi!”

 

Lam Thiên Thần cùng Hình Nhất Phàm nhìn nhau, trong mắt đêu có chung một loại ý niệm, kết hôn, không nghĩ tới.

 

Vẫn là độc thân thoải mái tự do hai năm đi!

 

Trong biệt thự, khoảng 9 giờ Bạch Hạ tỉnh lại, một bên lau mặt, một bên đặt trà sữa lên bàn làm việc, cô bắt đầu phải viết một đoạn đối thoại trong truyện, tất cả đều cần cho lần phê duyệt tiếp theo, nhát định phải sinh động thú vị.

 

Bạch Hạ bây giờ vẫn chủ yếu vẽ bằng tay, tô màu và điều chỉnh bằng máy tính, bởi vì kỹ năng vẽ của cô rất tốt, các nhân vật được vẽ ra càng sinh động hơn.

 

Bạch Hạ đang viết chữ trong máy tính, đột nhiên cảm thấy đèn pha lê trên đầu mờ đi hai lần vì điện không ổn định, trong lòng lập tức lo lắng, có chuyện gì vậy?

 

Còn chưa nghĩ xong, cả người cô liền rơi vào trong bóng tối.

 

Mất điện rồi!

 

Hô hấp của Bạch Hạ cứng lại, cô lập tức vươn tay sờ điện thoại trên bàn bên cạnh, trời ạ! Mắt điện rồi, thế nào mà lại mắt điện vào buổi tối? Bạch Hạ mở di động, chạy nhanh ra ngoài ban công, chỉ thấy quanh biệt thự đều mắt điện, chỉ có ngọn đèn trong thành phố xa xa chiếu vào ban công, coi như có chút ánh sáng.

 

Chỉ là, Bạc Hạ vẫn rất sợ hãi, bởi vì đây là biệt thự đơn lập. Cách biệt thự trước mặt ít nhất một đoạn đường 1km.

 

Bạch Hạ đột nhiên nghĩ đến Hình Nhát Phàm có ở nhà không? Lúc này xung quanh một mảnh đen tối, cô thật sự mặc kệ có quen biết anh hay không, chỉ nghĩ tìm một người làm bạn.

 

Dì đang ở nước ngoài, cho dù sợ hãi, nước xa cũng không thể cứu được lửa gần. Chẳng bằng để Hình Nhất Phàm qua đây đỡ cô xuống lầu, sau đó đi đến khách sạn trong trung tâm qua một đêm là được.

 

Tóm lại, cô không muốn ở trong bóng tối.

 

Bạch Hạ căn bản không quan tâm cằm lấy điện thoại, gọi vào số máy hôm nay giữ lại của Hình Nhất Phàm.

 

Gọi được.

 

Lúc này ở trong quán bar. Cũng không phải vô cùng ầm ï náo nhiệt. Đa số đều là tinh anh giới thượng lưu đến nơi này thả lỏng tâm tình một chút.

 

Đúng lúc này, có một người bạn tinh mắt phát hiện điện thoại của Hình Nhất Phàm trong túi sáng lên.

 

“Nhát Phàm, có phải điện thoại của cậu không?” Bạn thân nhắc nhở một câu.

 

Hình Nhất Phàm lấy điện thoại ra, vừa nhìn liền giạt mình, gọi cho cậu vậy mà lại là Bạch Hạ? Cô gái này đã trễ thế rồi, còn có chuyện gì làm phiền cậu? Hình Nhát Phàm nghĩ một chút rồi nói: “Mình đi nghe điện thoại.”

 

Nói xong, cậu lãnh đạm nghe máy: “Alo.”

 

“Hình Nhất Phàm, anh có ở nhà không? Chúng ta bên này.

 

mắt điện rồi anh biết không? Một mảnh tối đen như mực, rất đáng sợ. Nhà anh sao? Sang nhà đón tôi được không?

 

Tôi ở ban công đợi anh.” Bên kia là âm thanh thất kinh của Bạch Hạ, giống như ở trong một loại sợ hãi.

 

Mày kiếm Hình Nhất Phàm khẽ nhíu, lúc này anh đã đứng ở ngoài ban công yên tĩnh.

 

“Mắt điện, cô gọi cho công ty điện hỏi nguyên nhân đi, xem xem khi nào thì có thể sửa xong.” Hình Nhất Phàm bình tĩnh nói.

 

“Tôi sợ… tôi rất sợ. Anh có thể qua đón tôi xuống lầu không? Tôi ở ban cồng lầu ba, tôi sợ bóng tối. Hình Nhất Phàm cầu xin anh.” Âm thanh của Bạch Hạ cũng không giống làm bộ làm tịch.

 

Chính là cái loại âm thanh của người đang sợ hãi đến phát run.

 

“Phiền phức. Chờ tôi một chút, bây giờ tôi về nhà.” Hình Nhất Phàm có chút ảo não đáp một câu.

 

“Được, tôi đợi anh… tôi đợi anh quay lại.” Bạch Hạ bên kia giống như một tín đồ nhỏ chờ đợi thần bảo hộ của cô.

 

Hình Nhất Phàm cầm điện thoại đi về chỗ của mình, nói với bạn thân đang còn uống rượu nói chuyện phiếm: “Mình có việc về trước, lần sau gặp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi