TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Bạch Hạ gật gật đầu, thầm nghĩ, ngày mai để Hình Nhất Phàm đưa về nhà, cô liền một tuần không ra ngoài.

 

Khoảng thời gian tiếp theo, Bạch Hạ có chút ngượng ngùng nhìn người đang ông đang đợi bên cạnh: “Thực xin lỗi, chiếm dụng thời gian của anh, lần sau tôi mời anh ăn một bữa tiệc lớn.”

 

Hình Nhất Phàm thản nhiên nói: “Cô bình phục lại rồi nói sau.”

 

Bạch Hạ nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, nhưng mà anh cả một đường chăm sóc khiến cô vô cùng cảm động, xem ra trước đây là cô hiểu lầm anh, anh hẳn là một người ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp.

 

Anh bên ngoài cao lãnh, nói không chừng nội tâm lại là một người rất ôn nhu.

 

Trong đầu Bạch Hạ đột nhiên nghĩ đến thiết lập nam chính trong truyện tranh của mình, càng thêm phong phú.

 

Đúng, một người đàn ông mê người nên là thế này.

 

Sau khi Hình Nhất Phàm đợi cô bó thạch cao xong, bác sĩ nói họ có thể về, Hình Nhất Phàm lại ôm cô về xe, Bạch Hạ thật lo lắng mình có nặng hay không, có khiến cậu ôm vất vả hay không.

 

Hình Nhất Phàm ngồi vào xe nói với cô: “Bây giờ đến khách sạn.”

 

“AI Được!” Bạch Hạ nói xong, đột nhiên muốn hỏi một chút, đi khách sạn nào, nhưng nhìn người đàn ông bên cạnh, giống như trong lòng đã có quyết định, cô dứt khoát không hỏi.

 

Chỉ là, trong chốt lát cô liền hối hận.

 

Bởi vì nơi người đàn ông này tiến vào, rõ ràng chính là khách sạn bảy sao sa hoa bậc nhát trong trung tâm thành phó, hô háp Bạch Hạ cứng lại, mắt trừng lớn.

 

Trời ạ! Khách sạn bảy sao đó! Cô làm sao ở nồi đây?

 

Bạch Hạ nuốt nước miếng, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Phòng ở đây, một đêm bao nhiêu tiền?”

 

Hình Nhất Phàm nhìn thấu tâm tư của cô, cậu chớp mắt nói: “Tôi mời cô!”

 

Bạch Hạ có chút hêt hôn, khách sạn sang trọng như vậy, giá cả một đêm xa xỉ, còn để anh mời?

 

Không không không, nói như vậy cô thiếu anh nhiều lắm rôi.

 

“Bằng không, anh đưa tôi đến khách sạn gần đây đi! Một khách sạn bình thường là được, anh ở đây.” Bạch Hạ cũng không nguyện tiêu mấy vạn đồng để ở một đêm!

 

Hình Nhất Phàm không có thời gian để đi đi về về, không phải chỉ ở một đêm thôi sao? Nếu cô không ở nổi, anh mời là được.

 

“Tôi thấy chân của cô đêm nay cũng không xuống giường được. Tôi lấy một phòng, cô ở cùng tôi.” Hình Nhất Phàm thản nhiên nói.

 

Bạch Hạ mở to mắt kinh ngạc nhìn cậu, nuốt nước bọt, cùng anh ở một chỗ?

 

Hình Nhất Phàm đoán được tâm tư của cô, quả thật nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt.

 

“Cô yên tâm, tôi đối với cô không có hứng thú, đêm nay sẽ không chạm vào cô.” Hình Nhất Phàm nhàn nhạt nhìn cô, cam kết.

 

Khuôn mặt Bạch Hạ phiếm hồng, cô không khỏi liếc mắt nhìn ra cửa số một chút, dưới ngọn đèn, gương mặt lờ lờ: phản chiếu, cô không hỏi bộ dạng mình kém như vậy sao?

 

“Cảm ơn.” Bạch Hạ thấy phần tâm này của anh vẫn có chút cảm kích.

 

Hình Nhất Phàm ôm cô vào thang máy, lên lầu một, để cô ngồi lên sô pha, anh lấy một phòng tổng thống, lại tiếp tục ôm cô vào thang máy.

 

Ôm đi ôm lại suốt dọc đường, khuôn mặt Bạch Hạ đã đỏ như tôm luộc.

 

“Tôi có nặng không?” Bạch Hạ tò mò hỏi cậu một câu.

 

Hình Nhất Phàm liếc cô một cái: “Mình nặng máy cân còn không biết sao?”

 

Bạch Hạ lập tức xáu hỗ ngượng ngùng nhìn anh, này ý là cô rất nặng sao?

 

Cô hi vọng nhanh đến phòng, để cô ngồi lên giường rồi sẽ không xuống nữa, không cần anh ôm đến ôm đi.

 

Hình Nhất Phàm ôm cô vào phòng, Bạch Hạ nói với anh: “Đưa tôi đến phòng khách đi.”

 

Hình Nhất Phàm liền ôm cô đặt lên giường, Bạch Hạ ngồi xuống liền nói: “Cảm ơn anh Hình Nhất Phàm, về sau tôi nhất định báo đáp anh.”

 

Hình Nhất Phàm nghe xong, lúc ra khỏi cửa, hơi hơi nghiêng đầu nói: “Được, tôi đợi.”

 

Nói xong anh liền đóng cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi