TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Bạch Hạ cong mày cười: “Mật khẩu vân tay cũng ở dưới, anh có thể trực tiếp đi vào.”

 

Hình Nhất Phàm cầm lấy tờ giấy và đi ra ngoài, Bạch Hạ vuốt ve Đoá Đoá, tự biên tự diễn nói chuyện với nó.

 

“Hóa ra chủ của con cũng không lạnh lùng tàn nhẫn như: trong tưởng tượng nha! Chẳng trách con lại thích anh ấy như vậy.”

 

“Meo meo…” Đoá Đoá dùng đôi mắt to trong veo nhìn cô chằm chằm, giống như đang hỏi ngược lại cô: “Vậy mẹ có thích anh ấy không?”

 

Bạch Hạ vậy mà có thể hiểu được, cô xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, mím môi cười mà không nói lời nào. Tính cảm của cô đối với Hình Nhất Phàm, phần lớn là sự biết ơn, trước mắt vẫn chưa thể nói là thích được. Tóm lại, trước mắt thì anh là ân nhân của cô.

 

Hình Nhất Phàm bước vào một căn phòng đầy nữ tính được dọn dẹp rất sạch sẽ và gọn gàng, trên tường treo đầy những bức tranh của cô. Hình Nhát Phàm đứng bên cạnh lật xem các tác phẩm của cô thì nhìn thấy bên trong các tác phẩm đã xuất bản của cô, có một cuốn truyện tranh.

 

Tên tác giả là Hạ Thiên.

 

Hình Nhất Phàm cong môi cười, cầm lên lật xem thử vài trang, không ngờ cô lại là họa sĩ vẽ truyện tranh, chả trách suốt ngày cô giống như chẳng có gì làm cả!

 

Phải nói rằng cô vẽ truyện tranh rất đẹp, không thể chê vào đâu được, cô thế mà lại có tài hoa thế này.

 

Anh một lần lầy hết những thứ cô muốn mang đến biệt thự của anh.

 

Bạch Hạ nhìn anh thật sự đem hết đồ đến, cô cảm kích nói: “Cám ơn.”

 

“Phòng của cô ở trên lầu ba, phòng thứ ba từ bên trái sang.” Hình Nhất Phàm nói xong liền bưng đồ lên trước cho cô.

 

Nhìn theo thân ảnh bước lên lầu của anh, Bạch Tiểu Thuần cắn răng, quyết định tự mình nhảy lò cò lên lầu.

 

Sau khi Hình Nhát Phàm đặt đồ của cô xuống còn tự tay lấy chăn bông và gối sạch sẽ cho cô. Căn phòng này từ đó đến giờ chưa có người ở, mọi thứ đều còn rất mới.

 

Sau khi Hình Nhất Phàm tự tay làm xong liền định đóng cửa đi ra. Thế nhưng lúc này, Bạch Hạ đã tự mình nhảy một chân lên lầu ba, vừa nắm tay vịn cầu thang vừa cắn răng nhảy lên.

 

Lúc này cô đã đến ngay trước cửa rồi. Hình Nhất Phàm đột ngột mở cửa ra, doạ cô sợ hết cả hồn.

 

Cô vốn đang đứng trên một chân, lại còn thở hồn hền.

 

La lên “a” một tiếng, cả người cô đứng không vững ngã về phía người đàn ông.

 

Động tác của Hình Nhát Phàm rất nhanh, anh đỡ lầy mông cô, bế ngang cả người cô lên. Bởi vì nếu lúc nãy anh không bề cô lên thì chắc chắn bàn chân bị bó bột kia của cô sẽ bị ảnh hưởng.

 

Bạch Hạ ôm chặt lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị doạ đến trắng bệch kia cách khuôn mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm chỉ khoảng một bàn tay.

 

Bạch Hạ lúc này mới chú ý đến tư thế mập mờ này, gò má trắng nõn của cô dùng tốc độ mà mắt người có thể thấy được từ từ đỏ ửng lên.

 

*Xin lỗi!” Bạch Hạ cũng rất xáu hỏ, cô bị sao vậy chứ? Dạo gần đây cứ thích nhào về phía anh.

 

Hình Nhất Phàm bé cô vào trong phòng, đặt cô ngồi trên ghế sô pha, thấp giọng cảnh cáo: “Không được chạy lung tung, ngoan ngoãn ở yên trong phòng.”

 

“Ừm! Được!” Bạch Hạ ngồi ngay ngắn như một đứa trẻ nghe lời.

 

Hình Nhất Phàm kéo cửa đi ra ngoài. Lúc đóng cửa lại, khuôn mặt vẫn đang vô cùng bình tĩnh của anh dường như có chút bối rối lạ thường, thậm chí hơi thở của anh cũng đột nhiên có chút gấp gáp lên.

 

Bạch Hạ nhăn mặt, dựa lưng vào sô pha, cô thật muốn tự đánh mình một trận, tại sao lúc nào cô cũng hấp ta háp tấp như vậy chứ?

 

Cô bật máy tính lên, kết nối với mạng của điện thoại, vài tin nhắn nhắc nhở của tổng biên tập lập tức nhảy ra.

 

Bạch Hạ nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở, lại nghĩ đến nếu không giao phần mở đầu ra thì tháng sau khó mà có tiền.

 

Xem ra cô vừa hay nhân lúc chân bị thương, bình ổn lại tâm tình vẽ phần mở đầu của bản thảo để nộp!

 

Bạch Hạ nói làm liền làm, cô không có thời gian để do dự, dù sao bây giờ cô cũng không thể đi đâu được.

 

Cô cầm bút lên, bắt đầu uốn lượn cây bút trên loại giấy chuyên dùng của truyện tranh. Cô ngồi trên ghé sofa, thứ đầu tiên cô xuất hiện trong đầu cô là khuôn mặt giống hệt nam chính truyện tranh của Hình Nhất Phàm. Vừa hay, cô có thể lấy anh làm mẫu gốc của nam chính để suy nghĩ ra các tình tiết.

 

Bạch Hạ quyết định rồi, cô không cần phải tìm nội dung nữa, những việc xảy ra từ lúc cô và Hình Nhất Phàm quen biết cho tới bây giờ, chẳng phải chính là kho nội dung phong phú nhất rồi đầy sao?

 

Tưởng tượng ra thật sự còn có cảm giác có thăng có trằm đấy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi