TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Nếu đó không phải là tôi thì sao?” Hình Nhất Phàm không vui bước vào nói.

 

Nếu như là người xấu mà cô vội vàng chạy đến mở cửa như vậy, cô không lo lắng đến an nguy của bản thân hay sao?

 

“ÒI Vậy thì lần sau tôi sẽ nhìn rõ ràng rồi mới mở cửa!”

 

Bạch Hạ cảm thấy sự lo lắng của anh cũng có đạo lí.

 

Hình Nhất Phàm ngồi trên sô pha, lấy nhiệt kế ra đưa cho cô: “Đo một chút đi”

 

Bạch Hạ cầm lấy nhiệt kế điện tử, cô kẹp nó dưới cánh tay, Hình Nhất Phàm đi đến cạnh máy lọc nước, cầm chiếc cốc đáng yêu bên cạnh trực tiếp mang hai cốc nước ấm vào.

 

Bạch Hạ lập tức đỏ mặt, ban đầu lúc mua hai chiếc cốc Cô khoanh tay lại chỉ đành thừa nhận, nói không chừng cô thật sự phát sốt rồi.

 

Sau hơn mười phút tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Hạ vừa nghe thấy lập tức biết là Hình Nhát Phàm, cô vội vàng đi đến mở cửa.

 

Cô nhanh đến mức khiến người đàn ông ở cửa trực tiếp cau mày, anh tức giận nói: “Cô không xác nhận rõ ràng xem người ngoài cửa là ai mà đã vội vàng mở cửa như: vậy sao?”

 

“Tôi biết là anh mà!” Bạch Hạ có chút ám ức trả lời.

 

“Nếu đó không phải là tôi thì sao?” Hình Nhất Phàm không vui bước vào nói.

 

Nếu như là người xấu mà cô vội vàng chạy đến mở cửa như vậy, cô không lo lắng đến an nguy của bản thân hay sao?

 

“ÒI Vậy thì lần sau tôi sẽ nhìn rõ ràng rồi mới mở cửa!”

 

Bạch Hạ cảm thấy sự lo lắng của anh cũng có đạo lí.

 

Hình Nhất Phàm ngồi trên sô pha, lấy nhiệt kế ra đưa cho cô: “Đo một chút đi”

 

Bạch Hạ cầm lấy nhiệt kế điện tử, cô kẹp nó dưới cánh tay, Hình Nhất Phàm đi đến cạnh máy lọc nước, cầm chiếc cốc đáng yêu bên cạnh trực tiếp mang hai cốc nước ấm vào.

 

Bạch Hạ lập tức đỏ mặt, ban đầu lúc mua hai chiếc cốc này bởi vì đây là cốc tình nhân, một nam một nữ lúc ở cạnh đang hôn nhau với đôi môi có chút đỏ, trông cực kỳ có tính sáng tạo.

 

Hơn nữa lúc này chiếc cốc của Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ gần nhau như vậy, nhìn rất mờ ám.

 

Nhiệt kế kêu lên, cô cầm ra xem là ba tám độ năm, quả nhiên phát sốt rồi.

 

“Bao nhiêu?” Hình Nhất Phàm ngồi đối diện cô hỏi.

 

“Ba tám độ năm.” Bạch Hạ nói xong còn cười lạc quan: “Cũng may sốt không cao.”

 

Hình Nhất Phàm cằm thuốc rồi đưa vài viên thuốc tới trước mặt cô: “Uống thuốc đi.”

 

Bạch Hạ là một người cực kỳ sợ: uống thuốc, cô bịt mũi lại nhìn chằm chằm thuốc dường như có chút hận ý sâu sắc.

 

Hình Nhất Phàm cầm cốc nước uống một ngụm, dựa lưng vào ghế sô pha, nheo mắt nhìn cô: “Đắng sao?”

 

“Rất đắng.” Bạch Hạ thật sự hy vọng có cách hạ sốt dễ dàng hơn.

 

“Tôi có thể dán một miếng hạ sốt không?” Bạch Hạ nhìn anh hỏi, rõ ràng hình như anh cũng mua.

 

Hình Nhất Phàm cau mày: “Thuốc phải uống, miếng hạ sốt cũng phải dán.”

 

Bạch Hạ nhìn thuốc rồi lập tức nghĩ đến điều gì đó, cô bật dậy đi vào trong phòng cầm theo vài viên kẹo để trên bàn, còn tiện tay đưa cho anh một viên: “Anh có muôn ăn kẹo không, rất ngon đó.”

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm rõ ràng là đang từ chối, môi mỏng thốt lên hai chữ: “Không cần.”

 

Bạch Hạ mở miệng cho một viên vào, sau đó cầm chiếc cốc hồng lên, để thuốc vào trong tay rồi một ngụm nuốt xuống, sau khi nuốt xong vội vàng cầm kẹo bỏ vào miệng, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

 

Hình Nhất Phàm nhịn cười, lớn như vậy rồi còn sợ uống thuốc sao?

 

Bạch Hạ cầm lấy miếng dán hạ sót rồi xé ra dán lên trán, sau khi dán xong khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm nhỏ, thậm chí còn có một vẻ đẹp thanh tú yếu ớt.

 

Đôi mắt đang uống nước của Hình Nhất Phàm trực tiếp tối lại vài phần.

 

Lúc này, trợ lý của Trần Lương đang ở thang máy nhà anh xác nhận lại một chút rồi cầm điện thoại gọi cho Hình Nhất Phàm, anh ta đến là để đưa tài liệu cho Hình Nhất Phàm.

 

Vừa rồi là do Hình Nhất Phàm đi vội quá nên làm rơi tài liệu điều tra ở trong phòng làm việc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi