TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ở trong công ty, Trần Lương không tiết lộ thân phận của Hình Nhất Phàm cho người khác biết, chỉ coi anh là một luật sư bình thường mà thôi.

 

Sau khi xe của Hình Nhát Phàm dừng lại, anh cầm theo túi công văn đi về phía thang máy.

 

Bạch Hạ sau khi làm xong công việc liền ra ngoài ban công phơi nắng, cơn sốt của cô cũng đỡ hơn rồi, vừa rồi phát sốt một chút khiến toàn thân cô có chút lười biếng, trước đó cô còn đắp chiếc chăn màu trắng ngủ quên trên ban công.

 

Đóa Đóa bên cạnh cũng nằm ngủ trên chăn của cô.

 

Chuông cửa vang lên Bạch Hạ cũng không phát hiện ra, có điều sau khi ấn vài lần thì chuông cửa dừng lại, nhưng cửa từ bên ngoài vẫn được mở ra.

 

Hình Nhất Phàm ấn dấu vân tay mở khóa rồi trực tiếp bước vào.

 

Ánh mắt của anh nhìn xung quanh liền nhìn thấy cô gái đang nằm ngủ dưới ánh nắng chiều trên ban công, anh mỉm cười, cuộc sống của cô gái này thật sự nhàn hạ giống như một con mèo.

 

Hình Nhất Phàm đi đến ngồi sô pha ở một bên khác, Đóa Đóa phát hiện ra anh, có điều nó nhìn là nam chủ nhân trở về thì chỉ đổi lại vị trí nằm cho thoải mái rồi tiếp tục ngủ.

 

Hình Nhất Phàm nhìn thấy một mèo một người liền mỉm cười lắc đầu, anh cũng không có rời đi mà lười biếng dựa lưng vào ghé, lấy văn kiện từ trong túi ra xem.

 

Lúc này, cảnh tưởng bầu không khí trông có chút yên bình theo năm tháng.

 

Bạch Hạ ngủ cũng đủ rồi, ánh nắng vẫn còn hơi chói mắt khiến giấc ngủ của cô có chút tỉnh táo.

 

Đôi lông mi dài run lên rõ ràng, đôi mắt mơ hồ của cô mở ra, cô đang định lật người nằm thêm chút nữa, nhưng vừa lật người lại trong đôi mắt mơ hồ cô liền nhìn thấy một đôi chân thon dài ở đối diện, cô lập tức bật dậy theo đôi chân dài của người đàn ông.

 

Cô lập tức bị dọa sợ.

 

Bạch Hạ vội vàng vén chăn ngồi dậy, Đóa Đóa ở trên chăn cũng bị dọa sợ liền nhanh chóng nhảy xuống.

 

Hình Nhất Phàm nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô có chút tự trách: “Dọa cô rồi sao?”

 

Bạch Hạ cũng không phải là sợ mà là giật mình, không nghĩ rằng anh lại ở trong nhà cô xem văn kiện.

 

Bạch Hạ vừa âm thầm vuốt lại mái tóc dài vừa có chút xấu hỗ hỏi: “Anh về từ lúc nào thế? Tại sao không gọi tôi dậy?”

 

“Nửa tiếng trước, thấy cô đang ngủ nên không gọi nữa.”

 

Hình Nhất Phàm nói xong tiếp tục xem văn kiện, giống như nhà cô cũng là nhà anh vậy.

 

Bạch Hạ ở trong nhà có thói quen mặc đồ ngủ, hơn nữa lúc mặc đồ ngủ còn có thói quen không mặc nội y bên trong, cho nên lúc này tự nhiên cô cũng không mặc.

 

Bạch Hạ có chút xấu hổ muốn về phòng mặc áo, cô vén chăn bông lên vội vàng đi vào phòng, trong chốc lát liền thay một chiếc áo t-shirt bình thường.

 

Nhìn người đàn ông đang ngồi chăm chú xem tài liệu trên ban công, cô cầm hai cốc nước ra, đó là cốc nước tình nhân duy nhát mà nhà cô có, bây giờ thành cốc uống nước cho bọn họ.

 

“Uống nước đi!” Bạch Hạ ngòi đối diện anh, nhìn tài liệu anh đặt trên bàn cô không khỏi hiếu kỳ chống cằm hỏi: “Tôi có thể xem một chút không?”

 

*Ừ!” Hình Nhất Phàm cầm cốc nước đưa lên miệng uống.

 

Bạch Hạ cẩn thận cầm một bản hợp đồng lên trước mặt xem, thuật ngữ kinh doanh phức tạp khiến cô nhức đầu, cô chỉ xem một lát rồi lại đặt xuống.

 

Cô nhìn người đàn ông đối diện, dường như những hợp đồng phức tạp này ở trong mắt anh lại cực kỳ đơn giản.

 

Đều có cùng một cái đầu như vậy, tạo sao đầu của anh lại thông minh như thế? Còn trong đầu cô ngoài công việc thì chỉ suy nghĩ đến vấn đề một ngày ba bữa.

 

Haizz! Không thể so sánh, nếu so sánh thì rõ ràng là khoảng cách giữa người thông minh và kẻ ngốc mà!

 

Nghe nói thiên tài sẽ không thích kẻ ngốc! Bạch Hạ không khỏi có chút phiền não nghĩ.

 

Hình Nhất Phàm uống ngụm nước ngắng đầu lên nhìn cô: .

 

“Cô xụ mặt cái gì vậy.”

 

*Tôi muốn hỏi anh một vấn đề! Anh nói xem, người thông minh có phải đều thích giao lưu với người thông minh không?” Bạch Hạ hỏi xong liền cảm thấy câu hỏi này cực kỳ ngớ ngắn.

 

Haizz, thật sự là thể hiện rõ sự ngu ngốc của cô mà.

 

Hình Nhất Phàm uống nước một cách tao nhã, đôi mắt anh híp lại cười: “Xem tình hình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi