TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hình Nhất Phàm giới thiệu.

 

Dương tổng gật gật đầu, cười nói: “Bạch tiểu thư thật xinh đẹp. Rất xứng đôi với Hình Nhất Phàm.”

 

“Chào chú Dương.”

 

“Được rồi, hai người chơi vui vẻ.”

 

Dương tổng vỗ vai Hình Nhất Phàm: “Khi nào mời rượu cưới, đừng quên tôi đấy. Tôi nhất định phải uống rượu cưới của cậu.”

 

Hình Nhất Phàm lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên sẽ không thiếu.”

 

Bạch Hạ ở bên, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.

 

Ở bãi đậu xe ngoài cửa, xe của Bùi Nguyệt Hoàng đã dừng lại, nhưng cô đang đợi người, Tống Thành, chủ tịch tập đoàn Tống, đã ngoài ba mươi tuổi, rất phong độ và sảng khoái. Anh ta nhìn Bùi Nguyệt Hoàng đánh giá, trong mắt ánh lên tia hứng thú.

 

“Bùi tổng thực sự rất lộng lẫy!”

 

“Khách khí rồi, Tống tổng cũng là anh tuần phi phàm, phi thường cường hãn! Đêm nay chắc chắn anh sẽ là một nhân vật nồi bật!”

 

“Có đâu mà, muốn chú ý, anh nhất định phải ở bên cạnh Bùi tổng đây! Nếu em có thể trở thành bạn gái anh, vậy đêm nay không muốn nổi cũng khó.”

 

Tống Thành mời.

 

Bùi Nguyệt Hoàng khép lại mái tóc dài của mình: “Được rồi! Tôi vô cùng vinh hạnh.”

 

Tống Thành ngay lập tức di chuyển cánh tay của mình về phía cô: “Vậy xin mời Bùi tổng cùng anh bước vào!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười nắm lấy cánh tay anh ta: “Anh Tống, chuyện hợp tác lần trước anh nghĩ đến đâu rồi!”

 

“Bùi tổng, rượu còn chưa uống đó! Uống hai ly rồi mới nói chuyện.”

 

Đêm nay Tống Thành cũng có mục đích, theo đuổi Bùi Nguyệt Hoàng nhiều năm, cuối cùng cũng có sự hợp tác, làm sao có thể không nhân cơ hội “thu hoạch” chứ?

 

Bùi Nguyệt Hoàng đành phải đè xuống ý định làm ăn, cười nói: “Được rồi chúng ta nói chuyện sau.”

 

Lam Thiên Thần tìm một góc yên tĩnh, dựa vào quầy, vừa nếm rượu đỏ vừa nhìn đám đông đang đi vào, anh không biết mình đang mong đợi điều gì.

 

Kỳ thật anh cũng chẳng biết Bùi Nguyệt Hoàng có đến hay.

 

không, bởi vì trong những dịp như vậy, những người nồi tiếng và giàu có nhát trong thành phố đều đến và cô cũng có tư cách để được mời.

 

Cô có đến hay không?

 

Lam Thiên Thần nheo mắt nhấp một ngụm, đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng người mặc váy đỏ lộng lẫy bước vào cùng một người đàn ông trong tay.

 

Không phải Bùi Nguyệt Hoàng thì là ai?

 

Cô đến, tay trong tay cùng một người đàn ông đến dự tiệc.

 

Đôi mắt đầy sao của Lam Thiên Thần nheo lại, trái tim như: bị thứ gì đó thắt lại.

 

Bóng dáng của Lam Thiên Thần giống như ánh trăng yên tĩnh, soi sáng một bên một mình trong góc, bộ vest màu lam sẫm khiến anh cởi bỏ vẻ nam tính của người con trai đó, lộ ra hơi thở của một người đàn ông trưởng thành.

 

Lúc này, anh đã uống hết rượu vang đỏ trong ly, ánh mắt nhìn theo bóng dáng quyến rũ chói mắt kia, như thể cô ở đâu, ánh đèn xung quanh đều sáng ngời.

 

Bùi Nguyệt Hoàng hoàn toàn chính xác có một loại khí chất phong tình vạn chủng, khéo léo, có thể thu hút trái tim mọi người khi cô ấy nói và cười, để cho người ta không thể không chú ý tới mình.

 

Còn thêm thân phận chủ tịch tập đoàn Bùi thị, có rất nhiều người muốn dành sự ưu ái cho cô, những người đàn ông ở đây và không ít cao thủ, mục tiêu của bọn họ không phải những người phụ nữ để ăn chơi qua đường, những người có năng lực và xinh đẹp như Bùi Nguyệt Hoàng làm họ có cảm giác muốn chinh phục.

 

Lúc này, trong mắt Lam Thiên Thần, cô giống như một con mồi bị một bầy sói hoang vây quanh, nhưng đồng thời, anh có thể cảm nhận được rằng con mỗi này cũng có móng vuốt sắc bén của mình.

 

Lam Thiên Thần nâng ly rượu vang lên uống, lúc này mới nhận ra ly rượu đã cạn sạch, khó chịu đặt nó sang một bên, vươn tay chỉnh lại bộ âu phục, xem ra đã đến lúc anh phải chào hỏi người kia một chút.

 

Lam Thiên Thần cầm một ly rượu đỏ bên cạnh, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm bóng dáng quyền rũ chói mắt, cắn chặt môi mỏng bước tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi