TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Mặc dù cũng từ lâu anh không muốn làm chính nhân quân tử rồi.

 

Không phải Bạch Hạ không tin anh, mà là từ năm bảy tám tuổi cô đã tự lập đi tắm, ngoại trừ chính mình thân thể của cô không có người thứ hai nhìn thấy, cô cảm thấy thân hình của cô không đủ đẹp, cô thấy xáu hổ.

 

Hình Nhất Phàm ngồi xổm xuống chải lại mái tóc dài, mái tóc đen óng ả, trong chiếc khăn tắm màu trắng trông rất mượt mà quyền rũ, còn cô gái nằm ngửa có vằng trán mịn màng hàng mi cong vút, hàng mi thỉnh thoảng lại chớp chớp dễ thương, đôi môi đỏ dưới chiếc mũi xinh xắn của cô cộng với biểu cảm hoảng sợ như mèo con của cô ấy lúc này, có chút đáng yêu không thể tả.

 

Ừm! Thật đúng là câu dẫn đàn ông ức hiếp mà.

 

Hình Nhất Phàm duỗi thẳng mái tóc dài của cô, khi cắm máy sấy tóc, anh không kìm được mà cúi xuống hôn lên trán cô.

 

Bạch Hạ lập tức quay đầu ngượng ngùng nhìn anh: “Đã bảo anh không được lộn xộn mà.”

 

Hình Nhất Phàm cười nói: “Hôn cũng tính là lộn xộn à?”

 

“Em có hiểu sai hai từ này không vậy?”

 

Những ngón tay mảnh khảnh của Hình Nhất Phàm chải mái tóc dài của cô và bắt đầu sấy. Mái tóc mềm mượt khiến đầu ngón tay anh trở nên thích thú, anh bắt đầu sấy nghiêm túc.

 

Bạch Hạ có chút không nói nên lời, cô nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái khi anh sấy tóc cho cô, đầu ngón tay của anh thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa xoa da đầu, giống như đang xoa bóp cho cô, khiến cô thật sự rất muốn ngủ.

 

Khi mái tóc cô ẩm, có một loại phong tình, khi xõa tóc bồng bềnh quyến rũ, cô giống như tiên nữ cổ đại, dưới ánh đèn, làn da trắng rất như tuyết, rất riêng biệt.

 

Khi Hình Nhất Phàm đặt máy sấy tóc xuống, anh lại có kìm nén dục vọng đang bộc phát trong lòng ra một chút, anh chỉ cúi xuống, môi mỏng chạm nhẹ vào hai cánh môi đỏ mọng của cô.

 

Bạch Hạ đang nắm chặt chăn bông, cũng không có thời gian đẩy anh ra, chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác, vừa rồi anh sấy tóc cho cô, đây coi như phần thưởng vậy.

 

Bạch Hạ tưởng anh chỉ hôn một cái thôi, nào biết người con trai này tham lam thành nghiện, thân thể thon dài của anh, cách chăn liền đè lên.

 

“Ư…” Bạch Hạ ngạc nhiên mở to đôi mắt tròn, cách lớp chăn mền Hình Nhất Phàm cũng không có làm gì quá đáng hơn, anh chỉ hưởng thụ khoảng khắc này.

 

Dưới ánh đèn, Bạch Hạ xõa tóc dài, hơi nghiêng đầu nhỏ, cái ót bị một bàn tay chế trụ làm cô không trốn đi đâu được, chỉ có thể nương theo người con trai này hôn nồng nhiệt.

 

Hôn rồi hôn, tay cô tự nhiên buông lỏng, bất giác giữ chặt cổ người đàn ông, cô không biết nên buông anh ra hay càng muốn nhiều hơn nữa.

 

Mãi đến khi Bạch Hạ cảm nhận được sự nguy hiểm của người đàn ông cách lớp chăn bông kia, Bạch Hạ mới giật nảy mình, Hình Nhất Phàm buông cô ra, một đôi mắt đen lóe lên tia dục vọng đen tối đang nhìn cô chằm chằm.

 

“Hình Nhất Phàm… anh nặng quá.”

 

Bạch Hạ đành phải dùng lý do này để đầy anh ra.

 

“Hình Nhất Phàm, mau xuống đi, anh đè chết em rồi!”

 

Hình Nhất Phàm thở gấp gáp, anh ngồi đè lên người cô đến giường, khàn giọng nói: “Đêm nay anh sẽ ngủ ở đây, không về đâu.”

 

Bạch Hạ tiếp tục co mình vào trong chăn bông, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng cầu xin: “Chúng ta trở về đi!”

 

Hình Nhất Phàm liếc mắt, quay đầu lại cười hỏi: “Em tính quấn chăn bông quay về sao?”

 

Bạch Hạ xấu hổ: “Có thể bảo phục vụ chuẩn bị một bộ quần áo mà.”

 

Tất nhiên Hình Nhất Phàm có thể! Nhưng anh không muốn, hôm nay căn phòng này chỉ có một chiếc giường lớn nên anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

 

“Hôm nay anh uống rượu không lái xe được.”

 

Hình Nhất Phàm bịa một lý do.

 

“Nhưng em không có đồ mặc!”

 

Lúc này toàn thân Bạch Hạ nóng rực, ở trước mặt anh cho dù có chăn bông chặn lại, cô cũng xấu hỗ muốn chết đi được.

 

Hình Nhất Phàm bước vào tủ, lấy một chiếc áo ngủ bên trong đặt trước giường: “Mặc cái này vào rồi đi ngủ.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi