TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hình Nhất Phàm nâng ly của mình uống cùng cô ta, nhìn anh ngửa đầu uống, Diệp Mĩ Giai lộ ra ý cười, xem ra kế hoạch của cô ta đã thực hiện được.

 

Có thể ngủ với một người đàn ông như Hình Nhất Phàm, cô ta vô cùng đắc ý.

 

Hình Nhất Phàm cầm điện thoại đứng lên, trợ lý của Diệp Mĩ Giai đi trước, Diệp Mĩ Giai theo Hình Nhát Phàm ra cổng nhà hàng, cô ta nhất thời đỡ trán, dựa vào bên người Hình Nhất Phàm.

 

“Chóng mặt quá!”

 

Bởi vì cô ta trực tiếp nhào qua, Hình Nhất Phàm lập tức vươn tay ra đỡ, vừa đỡ được, Hình Nhất Phàm chỉ cảm thấy một cổ nhiệt trong người nảy lên.

 

Anh lập tức đẩy mạnh Diệp Mĩ Di ra, tuần nhan nhíu chặt cảm nhận lửa nóng trong người, anh biết rõ đây là cảm giác không bình thường.

 

Nhưng lúc Diệp Mĩ Di dựa qua, dù trong lòng anh không hề có tư tưởng gì, nhưng cơ thể lại vô cùng nóng.

 

“Vừa rồi cô cho tôi uống cái gì?” Hình Nhất Phàm lập tức biết được anh uống phải cái gì.

 

Diệp Mĩ Di không nghĩ nhanh như vậy anh đã phát giác, cô ta mỉm cười vươn tay nắm lấy cánh tay anh: “Không có gì, Hình tiên sinh anh đại khái là say rồi, đối diện có một khách sạn, tôi đưa anh qua đó nghỉ ngơi! Nếu anh khó chịu, tôi có thể giúp anh!”

 

Hình Nhất Phàm chỉ cảm thấy một cổ ghê tởm nảy lên, anh hắt tay Diệp Mĩ Di ra, lạnh lùng nói: “Không cần.”

 

“Hình tiên sinh, tôi biết hiện tại anh cần tôi.” Diệp Mĩ Di chỉ hận không thể chủ động nhào qua.

 

Hình Nhất Phàm nhanh chóng đi về phía xe của trợ lý, thân thể bị một cổ nhiệt che kín. Hình Nhất Phàm ngồi vào trong xe, nói với Hứa Nhạc trước mặt: “Lái xe, đưa tôi về nhà.”

 

Hứa Nhạc nhận thây hô hâp anh có chút gâp, quan tâm hỏi: “Hình nhị thiếu, cậu uống rất nhiều rượu sao?

 

“Đưa tôi về, nhanh lên, ngay lập tức.”

 

Hình Nhất Phàm cảm thấy bụng dưới có một cổ hỏa lực tích động, rất nhanh sẽ bùng nổ.

 

Hứa Nhạc đạp nhanh chân ga, một khắc cũng không chờ đợi rời khỏi bãi xe. Mà ở phía sau, mắt Diệp Mĩ Di trừng lớn, Hình Nhát Phàm như vậy liền ném cô ta đi?

 

Chẳng lẽ anh không cần cô ta giải dược sao?

 

“Như thế nào có thể? Anh ta đi rồi?” Diệp Mĩ Di cực kì thất vọng, dậm mạnh chân.

 

Trợ lý một bên có chút lo lắng hỏi: “Diệp tổng, Hình tiên sinh có thể trách ngài không?”

 

Diệp Mĩ Di đã dùng chiêu này nhiều lần, sao nam cao lãnh cỡ nào cũng sẽ cắn câu. Vì sao Hình Nhất Phàm lại chịu đựng rời đi?

 

“Cậu hạ bao nhiêu dược?” Diệp Mĩ Di hỏi trợ lý bên cạnh.

 

“Một bao, vô cùng mãnh liệt.”

 

“Cậu…” Diệp Mĩ Di có chút tức giận trừng lại.

 

“Tôi lo Hình tiên sinh sẽ không phục tùng ngài, nên đã cho nhiều một chút.” Trợ lý ủy khuất giải thích.

 

Hứa Nhạc dùng tốc độ nhanh lái xe về phía trước, mà anh ta nghe được tiếng hít thở thô suyển của Hình Nhát Phàm phía sau, càng lúc càng mãnh liệt, anh ta vội hỏi: “Hình nhị thiếu, cậu làm sao vậy? Có cần đến bệnh viện không?”

 

“Không đil Đưa tôi về nhà trước, nhanh lên.”

 

Hình Nhát Phàm đương nhiên không muốn đến bệnh viện, loại chuyện này đi bệnh viện cũng thật mát mặt.

 

Giờ phút này trong đầu anh chỉ nghĩ đến Bạch Hạ, mà không ổn chính là, anh càng nghĩ đến Bạch Hạ, lửa trong người lại càng cháy lớn hơn, chết tiệt, người phụ nữ kia lại dám xuống tay với anh?

 

Vừa hay chỗ này đến tiểu khu của Bạch Hạ không quá xe, sau 20 phút, xe của Hứa Nhạc đã dừng ở cửa tiểu khu, Hình Nhất Phàm cầm điện thoại nhanh chóng xuống xe, anh sắp không thể nhịn được.

 

Anh cũng không biết về nhà sẽ làm gì, nhưng lúc này trong đầu anh chỉ có một ý niệm, đi đến bên cạnh Bạch Hạ.

 

Hôm nay Bạch Hạ ở nhà làm việc, ăn bữa tối xong, cô liền rửa một ít hoa quả ra phòng khách xem một ít truyện tranh để có thêm linh cảm, đối với công việc này của cô mà nói, dựa vào động não là chính, hiện tại cô đang suy nghĩ cho tác phẩm mới.

 

Cô vừa đặt mắt kính xuống, đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa vân tay, Bạch Hạ lập tức hoảng sợ, thần kinh có chút căng chặt nhìn chằm chằm cửa chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi