TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Không phải anh có việc phải làm, mà là vì lần trước anh bị Bùi Nguyệt Hoàng nhắc nhở không được gặp người nhà của cô khiến anh cảm thấy tổn thương.

 

Anh nghĩ, có thể cô chỉ muốn làm bạn với anh, chứ không phải làm người yêu của anh như anh muốn!

 

Tất nhiên là vì vậy nên anh cũng biết điều hơn. Anh không quấn lấy cô, cũng không làm phiền cô chọc cô nổi giận nữa.

 

Mặc dù anh rất muốn ở bên cô, nhưng đây cũng chỉ là lần đầu tiên Lam Thiên Thần theo đuổi một cô gái. Tắm lòng nhiệt thành của anh bị một chậu nước lạnh dội vào, quả thực đã khiến anh tỉnh táo ra một chút.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên chiếc sofa trong căn biệt thự xa hoa. Mặc dù bánh rất ngọt nhưng dường như cô lại chẳng hề cảm nhận được vị ngọt đó, thậm chí còn có chút vị chát.

 

Mặc dù Lam Thiên Thần không giận cô, nhưng dường như mối quan hệ của bọn họ đã xa cách hơn trước kia.

 

Sáng hôm sau.

 

Trong cơn buồn ngủ, Bạch Hạ cảm nhận được có một bàn tay đang vuốt tóc cô. Cô mở mắt ra, Hình Nhát Phàm đang mỉm cười cúi xuống nhìn cô.

 

“Anh sao rồi?” Bạch Hạ lập tức ngòi dậy, lo lắng hỏi.

 

Hình Nhất Phàm đã hồi phục, anh an ủi cô: “Yên tâm đi!

 

Thuốc đã hết tác dụng, anh không sao.”

 

Bạch Hạ ôm Hình Nhất Phàm, dặn dò: “Sau này anh phải cảnh giác với phụ nữ, đừng để máy người phụ nữ tâm cơ: đó tiếp cận quá gần.”

 

Hình Nhất Phàm vuốt mái tóc dài của cô, hôn cô một cái: “Anh biết, em đừng lo nhé.”

 

Lần này Hình Nhất Phàm khiến Bạch Hạ lo muốn chết. Tối hôm qua tình trạng của Hình Nhất Phàm quả thực rất đáng sợ, cả người anh như thể sắp nỗ tung vậy.

 

“Tại sao tối hôm qua anh lại chọn cách tắm nước lạnh mà không để em giúp anh?” Bạch Hạ ngắng đầu lên tò mò hỏi.

 

Hình Nhất Phàm nhìn gương mặt trẻ con của Bạch Hạ rồi mỉm cười: “Hôm qua anh không còn lý trí, làm sao anh cam tâm để em gánh chịu được chứ? Anh thà một mình chịu đựng còn hơn.”

 

Bạch Hạ đỏ mặt mỉm cười. Cô không hiểu mấy chuyện này, chỉ cắn môi hỏi: “Có thể sẽ khiến em bị thương sao?”

 

Hình Nhất Phàm híp mắt lại: “Em không tin thì chờ chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ cho em thử một chút.”

 

Bạch Hạ xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy Hình Nhất Phàm ra: “Đáng ghét.”

 

Hình Nhất Phàm liền ôm cô vào lòng. Bạch Hạ bật cười: “Bao giờ thì ba mẹ anh về!”

 

“Nhanh thôi! Nếu chuyến bay không bị hoãn lại thì ba ngày nữa là về rồi.” Hình Nhất Phàm khẽ vuốt chóp mũi cô: “Ba mẹ anh rất muốn gặp em đấy.”

 

Bạch Hạ cũng rất muốn gặp người nhà Hình Nhất Phàm.

 

Mặc dù người nhà anh tán thành chuyện của cô và anh, nhưng Bạch Hạ vẫn có chút tự ti về gia thế của mình.

 

Nhà họ Bạch.

 

Gần đây vì chuyện của hai đứa bé mà Bạch Thế Trạch có ý định tha thứ cho Diệp Giai Mị, nhưng tình nghĩa vợ chồng thì chỉ còn hữu danh vô thực.

 

Lần này Diệp Giai Mị chịu đả kích lớn, khiến bà ta không còn sung sức như trước kia nữa. Ở nhà không được chồng xem trọng, bà ta còn dám đắc ý chắc?

 

Hiện giờ bà ta cũng không dám tùy ý đi gặp Hồ Thắng nữa rồi, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chưa về vơi đi. Mây hôm nay Bạch Thế Trạch thường xuyên về nhà nên tâm trạng của bà ta đã khá lên một chút, nhưng trong lòng vẫn lo rằng ông sẽ không bỏ qua.

 

Cho nên bà ta đã trao đổi với Hồ Thắng qua điện thoại mắy lần. Hồ Thắng cũng chẳng phải kẻ dám phạm tội, ông ta vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để gây chuyện cho Bạch Hạ, hoặc khiến cô biến mắt khỏi thế giới này luôn.

 

Đối với ông ta, chuyện này cần có thời gian suy nghĩ.

 

Buỏi sáng, Hình Nhất Phàm nghỉ ngơi ở nhà cùng Bạch Hạ. Buổi chiều anh mới tới công ty một chuyến.

 

Anh lên xe rồi yêu cầu trợ lý Hướng Nhạc gọi điện thoại bảo Diệp Mĩ Di lập tức tới công ty gặp anh. Nếu chiều nay cô ta không tới sẽ phải trả giá đắt.

 

Hứa Nhạc biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Anh ta cũng tò mò Diệp Mĩ Di mượn lá gan của ai mà lại dám có ý đồ với nhị thiếu gia. Chẳng phải cô ta tự tìm cái chết sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi