TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Tuy hai mà một, nhưng cho anh một chút mặt mũi, tuy là em có nhiều tiền, nhưng có thể tiêu tiền của anh hay không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu: “Được! Vậy em muốn đôi bông tai này.”

 

Có đôi khi, không tiêu tiền cũng không phải là biểu hiện yêu một người đàn ông, để cho anh trả một ít tiền, cũng là làm cho lòng tự trọng của anh đạt được thỏa mãn.

 

“Được, chồng nhất định đem tới tay cho em.” Lam Thiên Thần quả nhiên có động lực.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thưởng thức tới đồ ngọt trong khay, cô múc một muỗng đưa tới bên miệng của anh: “Thử đi, ăn ngon vô cùng.”

 

Lam Thiên Thần ăn, hài lòng gật đầu: “Ù! Không tệ.”

 

“Chốc lát anh trở lại sảnh tiệc trước, em đi phòng rửa tay chỉnh lại trang điểm.” Bùi Nguyệt Hoàng hướng anh nói.

 

*Ừ!” Lam Thiên Thần cũng hiểu rõ tâm tư của nữ nhân, nếu như trang điểm da mặt có sơ xuất, vậy khẳng định là cả đêm liền không vui.

 

Tuy là người phụ nữ của anh vẫn như cũ đẹp như vậy.

 

Ngồi trên bàn cách đó không xa, Dương Điềm Điềm một mình ăn máy thứ linh tinh, khi cô ta nhìn thấy Bùi Nguyệt Hoàng đi lấy túi của cô, vừa nhìn liền chuẩn bị đi phòng vệ sinh chỉnh trang, cô ta lập tức thầm nghĩ, cơ hội rốt cuộc đã tới.

 

Cô ta nhìn thoáng qua người chụp hình bên cạnh chờ chụp cho bọn họ, người kia cũng âm thầm ra dấu tay, biểu thị anh ta đã chuẩn bị xong.

 

Dương Điềm Điềm lập tức kéo ngực ra, lộ ra một chút vẻ ngạo nghễ, cô ta đứng dậy, uốn éo đi theo phía sau Lam Thiên Thân.

 

Lam Thiên Thần đi về hướng dạ tiệc, anh chuẩn bị gọi điện thoại, liền hướng đi về phía sân thượng ít người, anh không có phát hiện một cô gái đi theo phía sau.

 

Dương Điềm Điềm nhìn thấy anh đi về hướng sân thượng, cô ta liền cảm giác đây là một cơ hội thật tốt, không có chỗ nào so với cái chỗ này thích hợp hơn cô ta diễn trò.

 

Sau lưng nhiếp ảnh gia theo sát lấy, cầm điện thoại di động, tùy thời cơ chụp hình Dương Điềm Điềm đóng kịch cùng Lam Thiên Thần gặp gỡ trong nháy mắt.

 

Lam Thiên Thần vừa mới lấy điện thoại di động ra, đột nhiên phía sau một giọng nữ hơi uốn éo vang lên: “Ai chà!

 

Tiên sinh, thật là trùng hợp! Ở chỗ này tình cờ gặp anh.”

 

Lam Thiên Thần nghe giọng nữ xa lạ này, anh xoay người, liếc mắt quan sát, giọng anh lạnh nhạt nói: “Chúng ta quen biết sao?”

 

Trong lòng Dương Điềm Điềm không khỏi thoáng qua vẻ mắt mác, lẽ nào cô ta một chút ảnh hưởng đối với Lam Thiên Thần cũng không có sao?

 

Ngày đó, rõ ràng anh tiếp xúc cô ta rồi mà! Mà cô ta cũng tự nhận là mình dáng dấp ngọt ngào mà có nhận thức, người đàn ông gặp qua cô ta, cũng sẽ không quên.

 

Nhưng Lam Thiên Thần đã quên, Lam Thiên Thần đối với người phụ nữ ở sau lưng mặc hở hang này, thật sự một chút ảnh hưởng cũng không có! Thậm chí đối mặt với sự đến gần như vậy, anh cảm thấy khó chịu.

 

Trong bữa tiệc kiểu này, những người phụ nữ đang tìm cơ.

 

hội để gần gũi không phải là chuyện thường thấy, và tất cả đều có mục tiêu không trong sáng.

 

“Ôi”

 

Dương Điềm Điềm lập tức kêu lên kinh hãi, thân thể mềm nhũn, hướng tới gần trên người Lam Thiên Thần, nếu Lam Thiên Thần như né tránh, dựa vào lần này của cô ta, cô ta té rát khó coi.

 

Mà thái độ từ nhỏ của Lam Thiên Thần, khiến anh mặc dù chán ghét người phụ nữ này tới gần, cũng sẽ lễ phép miễn cho khó chịu của cô.

 

Anh chỉ là dùng cánh tay đưa cô nâng lên một chút, nhưng nếu như Dương Điềm Điềm thức thời, nên đứng thẳng, đột nhiên cô đưa tay kéo, ôm cổ Lam Thiên Thần.

 

Mắt Lam Thiên Thần lạnh lẽo, lập tức gỡ cánh tay của cô ra, đem cô đầy ra bên cạnh: “Tiểu thư, xin tự trọng.”

 

Nói xong, Lam Thiên Thần xoay người, lạnh lùng rời đi.

 

Trong lòng Dương Điềm Điềm thật sự đau lòng, vừa rồi Lam Thiên Thần biểu hiện ra hành động, thật giống như cô ta có bao nhiêu dơ bản.

 

Dương Điềm Điềm thật sự khó chịu, người nhiếp ảnh gia kia tới gần cô: “Chụp được rồi, tuy là chỉ có vài giây, nhưng kỹ thuật tôi không tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi