TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Trước đây anh và Lam Thiên Thần đã cùng nhau tới rất nhiều địa danh nỗi tiếng trên thế giới rồi, vì vậy lần này anh đều để Bạch Hạ quyết định.

 

“Được, vậy chúng ta tới đó!” Hình Nhất Phàm gật đầu.

 

Bạch Hạ ăn không quen bữa sáng ở đây, quả thực cô là người khá để ý tới chuyện ăn uống. Dù sao thì đồ ăn sáng ở phương Tây cũng khác đồ ăn sáng ở nước nhà. Ăn xong, khách sạn đã chuẩn bị sẵn xe mà Hình Nhất Phàm yêu cầu, anh bảo tài xé đưa hai người tới chỗ đó.

 

Đứng trước nhà thờ đậm chát cổ xưa này, Bạch Hạ không kiềm chế được mà thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

 

Xung quanh có rất nhiều du khách và những người thích tắm nắng, trò chuyện.

 

Bạch Hạ đeo một chiếc túi xách nhỏ, nắm tay Hình Nhất Phàm bước vào tham quan.

 

Trong mắt Hình Nhất Phàm chỉ có khuôn mặt cười tươi như hoa của Bạch Hạ. Chỉ cần cô vui vẻ, thì chẳng có lý do gì anh lại không vui cả.

 

Cho dù lúc này Bạch Hạ trông chẳng khác nào một cô gái chưa từng va vấp trong xã hội thì anh cũng chỉ nhìn một mình cô.

 

Ngoài nơi mà Bạch Hạ đi du học thì cô chưa từng tới các nước khác, vì vậy Bạch Hạ cảm thấy mọi thứ ở đây rất mới mẻ.

 

“Nhất Phàm, chụp cho em một tắm hình đi!” Bạch Hạ bước tới chỗ một bức điêu khắc, ra hiệu chụp hình.

 

Hình Nhất Phàm bị cô chọc cười, cầm điện thoại di động lên vừa chụp vừa mỉm cười.

 

“Không được cười!” Bạch Hạ biết anh đang cười chuyện gì, chẳng phải là vì cách tạo dáng quá trẻ con của cô hay saol Sau đó, Bạch Hạ lại đổi dáng chụp hình tự nhiên hơn, chụp xong thì chạy tới xem hình.

 

Có người nói, hình do bạn trai chụp rất xấu, Bạch Hạ cũng có chút nghi hoặc về kỹ năng chụp hình của Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhát Phàm đưa hình cho cô xem, ánh mắt Bạch Hạ liền sáng lên. May là anh chụp cô rất đẹp.

 

“Em thấy mình cũng rất cao mà!” Bạch Hạ tự hào nói.

 

Hình Nhất Phàm lập tức ước lượng chiều cao của Bạch Hạ, dùng chính mình làm vật so sánh, giơ bàn tay lên ngang đầu cô. Bạch Hạ chỉ cao tới vai anh.

 

Bạch Hạ bực bội lườm Hình Nhất Phàm, anh liền cúi xuống nói: “Anh cũng đâu có chê em thấp.”

 

“Anh có chê cũng chẳng thay đổi được đâu, không có đường lui.” Bạch Hạ ngắng đầu lên nói.

 

Hình Nhất Phàm phì cười, ôm vai Bạch Hạ rồi hôn cô một cái: “Vợ anh đáng yêu thế này, sao anh lại đổi ý được chứ?”

 

Bạch Hạ ngọt ngào kéo tay anh tiếp tục tham quan dọc theo hành lang.

 

Trên bờ cát ở một thành phố khác. Hôm nay là ngày thứ ba trong chuyên du lịch thư giãn của Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Chạng vạng tối, mặc dù có rất nhiều khách du lịch đang thư giãn trên bờ cát, nhưng nơi này bao trùm trong bầu không khí du lịch, những cô gái mặc đồ bơi nóng bỏng thả dáng trên bờ cát thu hút ánh mắt của không ít những người đàn ông.

 

Nhưng lại có một người đàn ông chẳng hề hứng thú với những cô gái đó. Lam Thiên Thần nắm tay Bùi Nguyệt Hoàng, chằm chậm bước đi giữa những du khách này.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thì lại thưởng thức khung cảnh này hơn hẳn Lam Thiên Thần, dù sao con gái cũng rất thích ngắm gái đẹp.

 

“Thân hình của cô gái đó thật không tệ đấy, bộ bikini cũng rất đẹp.” Bùi Nguyệt Hoàng không cưỡng lại được, nhìn chằm chằm về một phía.

 

Lam Thiên Thần chẳng hề ngắng đầu lên, chỉ nhìn cô rồi nói: “Trong lòng anh, không có cô gái nào có thân hình đẹp hơn em cả, chẳng có gì hay ho.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng mừng thầm, đúng vậy! Vừa rồi cô có tình dụ anh nhìn sang bên đó, sau đó trêu chọc anh.

 

Không ngờ anh lại không mắc câu. Bùi Nguyệt Hoàng vui vẻ hỏi: “Nếu em mặc bikini tới đây, anh có ý kiến gì không?”

 

Đôi mắt Lam Thiên Thần lập tức mở lớn, nhìn cô đầy nghiêm khắc: “Ý kiến lớn là đằng khác.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bật cười: “Có ai khó tính như anh không hả!”

 

Hôm nay Bùi Nguyệt Hoàng chỉ mặc quần đi kèm với thắt lưng, áo sơ mi hở cổ bình thường. Cũng vì nghĩ đến Lam Thiên Thần nên cô mới mặc như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi