TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Lam Thiên Thần không khỏi buồn cười: “Được!”

 

Nếu làm vậy có thể khiến cô yên tâm thì anh sẽ làm theo, mặc dù Lam Thiên Thần cảm thấy vét thương này không có gì quá đáng lo.

 

Lam Thiên Thần tắm xong, Bùi Nguyệt Hoàng liền bôi thuốc cho anh. Cô nghĩ, sau này bọn họ vẫn nên ít lui tới những nơi đông đúc như thế này, chọn nơi nào bình dân một chút để du lịch. Ở một quốc gia khác, đang là lúc xế chiều. Bạch Hạ chơi mệt rồi, cùng Hình Nhất Phàm tìm một quán cà phê ở ven đường nghỉ ngơi. Bên cạnh là có một đài phun nước rất lớn, rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn xiếc, có họa sĩ vẽ tranh.

 

Bạch Hạ chông căm, chứng kiên khung cảnh này, ánh mắt thoáng mang nét cười.

 

Cô không biết rằng cách đó không xa, một họa sĩ nhàn rỗi đang tìm kiếm một cô gái với gương mặt xinh đẹp thì phát hiện ra Bạch Hạ.

 

Cây bút trên tay người họa sĩ đó tự nhiên đặt xuống. Bạch Hạ đang chống cằm nhìn hai người đàn ông ở đối diện đàn hát, giai điệu rất hay.

 

Hình Nhất Phàm thấy vợ mình chăm chú nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi, trong lòng có chút khó chịu.

 

Hơn nữa, hai người đó cũng phát hiện ra Bạch Hạ đang nhìn bọn họ, liền nhìn lại phía này, như thể đang hát cho Bạch Hạ nghe vậy, giọng hát vô cùng lãng mạn. Bạch Hạ mỉm cười, hai người đó cũng mỉm cười theo.

 

Khoảnh khắc Bạch Hạ ngây người đó, vị họa sĩ kia đã vẽ xong tranh rồi. Đó là một bức chân dung rất sống động, ánh mắt của Bạch Hạ cũng được vẽ rất có hồn.

 

“Chúng ta nên về thôi.” Cơn ghen của Hình Nhất Phàm đã sắp bùng lên rồi, anh ra hiệu cho người phục vụ tính tiền.

 

Mặc dù Bạch Hạ đang rất hưởng thụ khung cảnh này, nhưng thấy đã muộn, hôm nay cô cũng thám một.

 

“Được thôi!” Bạch Hạ đứng dậy, chuẩn bị cùng Hình Nhất Phàm ra về.

 

Người họa sĩ kia nhanh chân bước tới, giơ tay cản hai người lại: “Hai người dừng chân một chút, tôi có món quà muốn tặng cho quý cô xinh đẹp đây.”

 

Vị họa sĩ này còn khá trẻ, tỏa ra khí chất nghệ thuật. Ánh mắt khó chịu của Hình Nhất Phàm nhìn anh ta chằm chằm, anh tự nhiên ôm eo Bạch Hạ lại: “Có chuyện gì không?”

 

Giọng nói rất lạnh lùng.

 

Vị họa sĩ kia mỉm cười, đưa bức chân dung vừa vẽ Bạch Hạ ra: “Đây là món quà tôi muốn tặng cho quý cô đây, mong cô nhận lấy.”

 

Bạch Hạ nhận lấy bức tranh, không khỏi ngây người kinh ngạc, là chân dung của cô sao?

 

Cô không khỏi sửng sốt trước kỹ năng hội họa của vị họa Sĩ này, vẽ cô rất sinh động.

 

Hình Nhát Phàm cũng có chút ngạc nhiên, anh lấy ví tiền ra, lấy ra tờ 100 đô la Mỹ đưa cho vị họa sĩ: “Cảm on, tôi sẽ mua lại bức tranh này.”

 

Vị họa sĩ này vô cùng mừng rỡ, không ngờ bức tranh lại được mua. Anh ta do dự một chút, Bạch Hạ mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, anh nhận lấy tiền thù lao đi!”

 

Vị họa sĩ kia nhận lấy tiền, không ngừng nói cảm ơn. Bạch Hạ cầm bức chân dung, cùng Hình Nhất Phàm rời khỏi quán cà phê.

 

Hình Nhất Phàm đột nhiên nhận ra, anh đích thân đưa vợ: ra nước nào nhưng vẫn có không ít người đàn ông thích cô. Nhưng tâm tư này của anh lại không thể nói ra được.

 

Cũng do vợ anh quá xinh đẹp, nên mới được người ta yêu thích.

 

“Em muốn giữ lại bức tranh này làm kỷ niệm.” Bạch Hạ rất thích bức tranh này. Mặc dù Hình Nhát Phàm ghen, nhưng vợ anh lại thích nên anh đành phải kiềm chế.

 

Bên cạnh cửa hàng của Tưởng San có một trung tâm thương mại cao tầng, bà thuê một tầng làm thành phòng làm việc cho các học trò của mình. Lần này Tưởng Hân Vy tham gia buỏi biểu diễn thời trang của nước M, cô cũng tới đó để giúp đỡ. Công việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn vốn rất nhiều, từ một chỉ tiết nhỏ đến màu sắc của một chiếc khuy trên trang phục cũng không thể mắc sai lầm.

 

Tưởng Hân Vy rất thích công việc này, vì vậy mặc dù có chút mệt mỏi nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ. Trang phục trong buổi biểu diễn lần này gồm 180 bộ, bộ nào cũng đẹp tới hoàn hảo, tỏa ra khí chất thời thượng, cũng là kiểu dáng và màu sắc chủ đạo của mùa thời trang tiếp theo.

 

Nhoáng một cái, bận rộn cả một ngày cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Nhưng là người mới vào làm, cô vẫn bị sai khiến đủ việc: “Hân Vy, tối nay đành phiền em tăng ca kiểm tra lại trang phục nhé! Chúng ta đã mệt mỏi suốt ba tháng rồi, buổi biểu diễn cũng sắp diễn ra. Em biết đấy, tụi chị đã mệt muốn chết rồi đây.” La Ngải Mỹ đặt danh sách trang phục lên bàn làm việc của Tưởng Hân Vy rồi mỉm cười, vẻ mặt có chút nhờ vả.

 

Tưởng Hân Vy lập tức mỉm cười đáp: “Được thôi, tối nay em ở lại tăng ca, mọi người về nghỉ ngơi đi!”

 

“Sư phụ dặn sáng mai chúng ta phải báo cáo kết quả làm việc, em đừng kiểm sai đấy nhé.”

 

“Yên tâm đi! Nhất định em sẽ kiểm tra kỹ mà.” Tưởng Hân Vy gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi