Chương 242:
Tô Hi tin chắc điều này.
Cô tìm thấy điện thoại di động của mình, ngay lập tức bật máy và gọi điện cho Tiểu Mễ.
“Alo! Chị Hi, muốn em mang cho chị bữa sáng sao?” Tiểu Mễ ở đầu dây bên kia hình như đang ngủ.
“Tiểu Mễ, chị hỏi em, tối qua sau khi em rời khỏi, em có quay lại nhà chị không?
Có phải em dọn phòng cho chị không?”
Tiểu Mễ ngay lập tức trở nên tỉnh táo: “Đêm qua? Không ạ! Tối qua sau khi rời khỏi nhà bạn thì em đi hát karaoke với bạn, đến một giờ đêm em mới về nhà.”
Đầu óc Tô Hi quay ong ong: “Không phải là em, chẳng lẽ là chị Annie? Có phải sau đó chị ấy đến không?”
“Chị Annie? Không thể nào! Chiều hôm qua chẳng phải chị ấy phải chạy đi làm việc hợp đồng quảng cáo kia cho chị, đến thành phố B rồi sao?”
“Hả? Thật không? Vậy có nghĩa là, tối qua cả em và chị Annie đều không đến nhà chị?”
“Sao vậy? Chị Hi, nhà chị có trộm à!”
Tô Hi lập tức an ủi một tiếng: “Không có, vậy chắc là chị hiểu lầm rồi, được rồi, không quấy rầy em ngủ nữa, em ngủ đi!
Bữa sáng chị tự làm cũng được.”
Tô Hi cúp điện thoại, trong lòng cô cảm giác tai họa sắp đến, chẳng lẽ người đến nhà cô tối hôm qua thật sự là Ôn Lệ Thâm sao?
Người đàn ông đã băng bó cho cô, rồi lại đưa cô lên giường, còn dọn dẹp nhà cửa cho cô gọn gàng như vậy, là Ôn Lệ Thâm?
Tuy nhiên, đây không phải là điểm mà cô quan tâm. Vấn đề là, anh ta rời đi khi nào? Cô mơ hồ nhớ tới việc cô cởi qu@n áo lúc nửa đêm, lúc đó anh ta đã đi hay chưa?
Anh ta không nhìn thấy cảnh cô thoát y chứi Tô Hi hoảng sợ cắn môi, cầm điện thoại lên, tìm được danh sách những cuộc gọi tối hôm qua, quả nhiên cô gọi cho Ôn Lệ thâm vào khoảng chín giờ tối.
Ngoại trừ anh ta, cô không liên lạc với bất kỳ ai nữa cả.
Chết tiệt, đúng là anh ta! Tô Hi với mái tóc dài đang rối bù hết cả lên, muốn điên mắt, đêm qua cô không mất kiểm soát đấy chứ? Tối hôm qua cô không phát điên vì rượu, không nói gì linh tinh với anh ta đấy chứt Sau khi Tô Hi phát điên tầm mười phút, cô nhìn chằm chằm tên anh trên danh bạ điện thoại, nghiền răng nghiến lợi rút ra, bất luận thế nào cô cũng phải hỏi.
“AIol” Một giọng nam khàn khàn phát ra từ đầu dây kia, hình như là đang ngủ.
“ÁI Anh đang ngủ sao? Tôi là Tô Hi… Tôi muốn hỏi một chút, tối hôm qua anh có đến nhà tôi không.” Tô Hi lập tức nhẹ giọng cần thận hỏi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghiêm nghị đáp: “ml”
“Anh đã rời đi vào lúc nào vậy?”
“Sao?”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi!”
“Sáu giờ sáng!” Anh biết cô đang thăm dò điều gì, cũng không khách sáo để cho cô biết.
Tô Hi trực tiếp phát ra âm thanh hoảng sợ qua điện thoại, cô hít sâu một hơi: “Cái đó…không quấy rầy anh nữa…”
“Lần sau say rượu, đừng gọi cho tôi!” Anh cảnh cáo rồi cúp máy.
Tô Hi chớp mắt, nghe tiếng bíp, cô ngây ngốc mất máy giây, người đàn ông này đang ghét bỏ cô!
Tô Hi lập tức ôm mặt khóc, khuôn mặt đỏ bừng xấu hồ tột độ, tối qua những gì nên thấy anh ta đều thấy có rồi, xấu hổ quá đi mât!
Sáng sớm.
Tại biệt thự, ánh sáng mặt trời đánh thức Đường Tư Vũ đang say giấc nồng. Tối hôm qua không biết có phải do không quen giường hay không, mà đến tận sáng sớm cô vẫn chưa ngủ được. Thay vào đấy, cô đứng bên ngoài ban công và thưởng thức cảnh đêm một lần nữa mới có thể ngủ được, bây giờ đã là chín giờ sáng.
Cô nghĩ đến con trai mình liền nhanh chóng ngồi dậy, thay một chiếc áo thun dài giản dị bước ra, cô đây cửa ra ngoài, phòng con trai đang mở cửa, cô vội đi vào trong, không còn thấy bóng dáng con trai đâu nữa?
ƠI Con trai đâu rồi?
Đường Tư Vũ đành phải đi tìm, lúc cô chuẩn bị đi xuống tầng, liền nghe thấy tiếng nói chuyện từ tầng ba vọng xuống, cô nghĩ thầm chắc con trai đang ở với Hình Liệt Hàn.
Cô sải bước đi lên, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của con trai mình đang chạy trên máy chạy bộ, còn người đàn ông bên cạnh đang tập động tác kéo dây.