TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chuyện này Hạng Tư Niên không định nói cho ba và ông nội, anh lập tức đi ra tìm con trai, chuyện này, nên để thanh niên chịu trách nhiệm vậy! Hạng Kình Hạo nghe chú nhỏ bị thương, đương nhiên cũng vô cùng lo lắng, tất nhiên không thể trực tiếp trở về Hạng gia dưỡng thương, như vậy, Hạng Kình Hạo quyết định sắp xếp cho chú nhỏ một biệt thự vô cùng thích hợp tĩnh dưỡng.

 

Chuyện này, Hạng Tư Niên liền giao cho con trai đi làm, chuyện hôn lễ cũng chuẩn bị gần như xong tắt.

 

Nghê Sơ Tuyết ở trong căn hộ, đọc chút sách thì có chút buồn ngủ rồi, cô dựa vào sô pha nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng cô nghe thấy được tiếng điện thoại di động vang lên.

 

Cô đưa tay mò tới điện thoại di động, khi nhìn thấy tên trên màn hình, cả người cô đều ngạc nhiên vui mừng tỉnh lại.

 

Trong căn phòng yên tĩnh, Nghê Sơ Tuyết nghe rõ tiếng tim đập của chính mình đang kích động, cô lập tức không vội nhấn nghe.

 

Vội vàng hỏi: “Anh trở về chưa?”

 

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giọng người đàn ông trầm thấp truyền đến: “Ừ, anh sắp trở về rồi, hiện tại liền xuất phát về nước.”

 

Lòng Nghê Sơ Tuyết cuối cùng cũng yên tâm, anh sắp trở.

 

về rồi! Trở lại thành phó này, cô có thể đến chỗ của anh bắt cứ lúc nào.

 

“Được, em chờ anh trở lại.”

 

Nghê Sơ Tuyết dịu dàng đáp.

 

“Tối đa sáng sớm ngày mai anh sẽ đến, đến lúc đó, anh liên hệ với em.”

 

Trong giọng Hạng Bạc Hàn, dường như lộ ra một chút cảm giác mệt mỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe ra, cũng đau lòng cho anh: “Có phải anh rất mệt hay không? Anh phải nghỉ ngơi thật tốt.”

 

“Được rồi, anh sẽ nghỉ ngơi thật tốt để trở về gặp em, ngày mai gặp.”

 

“Ngày mai gặp.”

 

Mặc dù Nghê Sơ Tuyết không cam lòng cho lắm, nhưng mà hy vọng anh lập tức đi nghỉ ngơi.

 

Nghe được tiếng cúp điện thoại đầu giây bên kia, Nghê Sơ Tuyết hơi thở nhẹ ra, cũng không còn buồn ngủ nữa, cô bật đèn trong phòng lên, đi tới trước gương phòng tắm, ánh mắt cô nhìn trong kính tràn đầy mong đợi, khóe miệng dâng lên vui sướng.

 

Đồng thời, cô lại không khỏi lo lắng, Mị Lạp dường như rất tức giận khi cô và Hạng Bạc Hàn cùng một chỗ, thậm chí lần này cô ta ở lại trong nước, là muốn ngăn cản bọn họ.

 

Muốn thế nào, mới có thể khiến cho Mị Lạp tiếp nhận chuyện này đây?

 

Nghê Sơ Tuyết khổ não không thôi.

 

Mỗi một chuyện tình cảm của Mị Lạp, cô đều trồn tránh rất xa, cô nhớ kỹ có một lần, một bạn trai cũ Mị Lạp chủ động đến tìm cô nói một câu, Mị Lạp oán hận cảnh cáo cô.

 

Nhưng bây giờ, cô có một mảnh tình, Mị Lạp lại xuất hiện can thiệp, cô biết rõ cô ta là một người rất ngang ngược, nhưng có chút không làm gì được.

 

Trong trái tim đơn thuần của Nghê Sơ Tuyết, cô yêu Hạng Bạc Hàn, chỉ là bởi vì thích con người của anh này, bởi vì anh ôn nhu, ấm áp, tràn đầy cảm giác an toàn, cũng vô cùng chăm sóc cô.

 

Cô không nghĩ tới cái khác, lại không dám nghĩ tới quá lâu dài, cô chỉ muốn cùng với anh đơn giản như vậy.

 

Còn tâm tư Mị Lạp, luôn nhìn chằm chằm vào tài phú của Hạng Bạc Hàn còn nhiều hơn cả bản thân anh, đương nhiên, điều kiện trước tiên là Hạng Bạc Hàn vô cùng tốt.

 

Nghê Sơ Tuyết cũng không biết, Mị Lạp ngăn cản, mục đích của cô ta, chính là không cho phép cô có được cuộc sống tương lai giàu có.

 

Nhà họ Hạng.

 

Hạng Kình Hạo cho người dọn dẹp suốt một gian biệt thự, tạo điều kiện cho Hạng Bạc Hàn dưỡng thương, mà chuyện này, nhất định phải che giấu hai ông cụ Hạng gia.

 

Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên của bình minh lóe lên, một chiếc máy bay tư nhân to lớn xuyên qua mây phá sương, vững vàng tiến qua bầu trời thành phó, đến gần sân bay quốc tế.

 

Hạng Kình Hạo mang theo đội điều trị cá nhân đang đợi sẵn, sau hai mươi phút, Hạng Bạc Hàn bước ra với sự hỗ trợ của trợ lý và hộ vệ, anh mặc một áo khoác màu xám đậm, ngược lại không nhìn ra cánh tay bị thương, giống như một người bình thường không có gì.

 

“Chú nhỏ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi