TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nhưng thời gian tươi đẹp như vậy, lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt, Nghê Sơ Tuyết lập tức xấu hổ mặt đỏ lên, nhanh chóng ngồi qua một bên, rất sợ người tiến vào phát hiện đến chuyện gì.

 

Đi vào là một bác sĩ chuyên gia phụ trách truyền dịch cho Hạng Bạc Hàn, ông vừa tiền vào, cũng cảm giác mình tới không đúng lúc, ông muốn lui ra ngoài, cũng không thể nữa.

 

Ông chỉ có thể qua chỗ Hạng Bạc Hàn hỏi một chút, sau đó thu hồi dụng cụ truyền dịch, trả lại thế giới yên tĩnh cho hai người.

 

Nghê Sơ Tuyết đưa lưng về phía sau người đàn ông trưởng thành và đẹp trai phía sau, hai tay vô cùng xoắn xuýt.

 

“Dọa em sao?”

 

Hạng Bạc Hàn trầm thấp cười hỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe tiếng cười của anh, càng có chút không biết làm sao, cô đành phải lắc lắc đầu: “Không có, anh nói cho em biết, anh có phải bị thương hay không?”

 

Hạng Bạc Hàn nhìn bóng lưng của cô, xưa nay tính cách anh cường hãn, khiến anh chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt không trước mặt người khác, nhưng lúc này, anh đột nhiên hiểu ra một việc, ở trước mặt cô tỏ ra yếu đuối, có lẽ là một chuyện tốt.

 

“Đúng vậy, anh bị vết thương đạn bắn.”

 

Hạng Bạc Hàn không giấu giếm.

 

Quả nhiên, cô gái đưa lưng về phía anh, lập tức kinh hãi xoay người, cả người lại tiến tới trước mặt anh, cặp mắt xinh đẹp, đều là lo lắng.

 

“Bị thương ở nơi nào? Nghiêm trọng không? Cho em xem xem.”

 

Nghê Sơ Tuyết sợ giật mình, vết thương đạn bắn, bị thương ở nơi nào?

 

Hạng Bạc Hàn cho cô xem, ngón tay thon dài của anh mở nút áo áo sơ mi ra, trực tiếp lộ ra vải thưa quần trên vai.

 

Tim Nghê Sơ Tuyết đều muốn thất lại, cô nhẹ nhàng lấy tay đụng một cái: “Đau không?”

 

Đột nhiên Hạng Bạc Hàn lại tự trách, khiến cho cô lo lắng như vậy, anh cong môi cười: “Chút vết thương nhỏ này, không có gì cả.”

 

“Cái gì gọi là vết thương nhỏ, về sau anh nhất định phải chú ý an toàn.”

 

Nghê Sơ Tuyết đột nhiên phản bác, còn có chút kích động.

 

Hạng Bạc Hàn chỉ cảm thấy nội tâm tràn đầy thỏa mãn, cuối cùng cũng có một cô gái ở trong thế giới của anh bắt đầu quản thúc rồi.

 

“Được, về sau anh sẽ cần thận.” Hạng Bạc Hàn cam đoan.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động Nghê Sơ Tuyết vang lên, cô vội vàng từ trong túi lấy ra, vừa nhìn là Mị Lạp gọi tới.

 

Cô đi tới trước cửa sổ nghe: “Alo, chị.”

 

“Cô lại đi đâu rồi?”

 

Mị Lạp rất tức giận hỏi: “Sao không chuẩn bị bữa sáng cho tôi?”

 

“Hôm nay em không có thời gian, chị đi quán ở lầu dưới ăn chút đi! Có thể em sẽ trở về muộn một chút.”

 

Mị Lạp là một người rất nhạy cảm, cô ta trực tiếp liền ép hỏi qua: “Cô ở đâu? Có phải cô đang ở cùng với Hạng Bạc Hàn hay không? Cô lén giấu tôi đi gặp anh ấy?”

 

“Em…” Nghê Sơ Tuyết không giỏi nói nói dối, cô không ngờ là chút tình cảm này lại biến thành chuyện lén lút.

 

“Đúng vậy, em ở cùng với anh ấy.”

 

Nghê Sơ Tuyết trực tiếp trả lời cô ta.

 

“Các người ở đâu?”

 

Mị Lạp tức giận chất vấn.

 

“Chị, chờ em trở về cùng chị nói chuyện được không?”

 

Nghê Sơ Tuyết không muốn làm lộ, không đợi chấn vấn ở đầu giây bên kia của Mị Lạp nữa, cô liền cúp ngang điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi