TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 2583:

 

Hứa An An tiến vào trong, đem kính râm đội lên trên mái tóc màu đỏ rực, nói với nhân viên bán hàng đang nhiệt tình chào đón: “Hứa Tâm Duyệt có ở đây không?”

 

“Nhà thiết kế Hứa đang ở phòng làm việc trên lầu ba, mời tiểu thư.”

 

Hứa An An cao ngạo bước về phía cầu thang, lúc này nhân viên phía sau mới có phản ứng lại, kích động nhỏ giọng kêu.

 

“Trời ạ! Là Hứa An An sao? Đại minh tinh đó!”

 

Hứa An An nghe thấy, cô ta tập mãi thành quen, bây giờ’ cô ta nổi tiếng như vậy, đi đến đâu cũng sẽ được theo đuổi.

 

Hứa An An đi lên, liền có người chỉ cho cô ta văn phòng của Hứa Tâm Duyệt. Hứa Tâm Duyệt nghe tiếng đập cửa, cao giọng nói: “Mời vào!”

 

Nhân viên đẩy cửa cười nói: “Nhà thiết kế Hứa, chị có khách.”

 

Hứa Tâm Duyệt ngần ra, nhanh như vậy đã có khách tới rồi? Nhưng trong lúc cô đang chuẩn bị hoan nghênh khách đến liền thấy người mà cô không muốn mặt xuất hiện trong tầm mắt.

 

Hứa An An.

 

Hứa An An đóng sằm cửa, khoanh tay lạnh lùng liếc Hứa Tâm Duyệt: “Ai, hóa ra cô làm việc ở đây, còn nói nhà thiết kế cao cấp cái gì, chẳng qua chỉ là một thợ may không có tên tuổi thôi.”

 

Hứa An An vừa giễu cợt vừa ngồi xuống sô pha bên cạnh.

 

Hứa Tâm Duyệt nhíu mày: “Nếu cô đến tìm tôi gây sự, mời cô ra ngoài.”

 

“Cửa hàng này của mấy người có quy định đuổi khách này sao? Mở cửa buôn bán, người tới đều là khách, Hứa Tâm Duyệt cô dám đuổi tôi?” Hứa An An bày ra nét mặt tôi là khách, tôi chính là thượng đề.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi về chỗ của mình, hít một hơi lấy lại bình tĩnh: “Nói đi, cô tìm tôi làm gì?”

 

“Thứ nhất, đem tây trang tối qua trên người cô trả lại cho tôi, tôi mang về cho Thừa Tiêu. Thứ hai, tôi muốn cô thiết kế cho tôi vài bộ quần áo, phải khiến tôi vừa lòng.” Ánh mắt Hứa An An lóe lên ý đùa cọt.

 

Cho dù Hứa Tâm Duyệt thiếu khách hàng, cô cũng không cần loại khách không có dụng ý tốt như Hứa An An. Cô biết, mục đích thật sự của Hứa An An chính là gây khó dễ cho cô.

 

Những thứ như quần áo, đều phải dựa vào ánh mắt của mọi người, nếu không thật lòng muốn mua, cho dù có rước về cũng vĩnh viễn không có giá trị.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng đang không biết phải làm sao với tây trang của Cố Thừa Tiêu, nên Hứa An An đã chủ động tới lấy, cô dĩ nhiên sẽ vui vẻ trả lại.

 

“Tây trang của anh ấy ở cửa hàng giặt là bên cạnh, buổi chiều có thể lấy. Về phần cô muốn cô thiết kế quần áo cho cô, hay là thôi đi!” Hứa Tâm Duyệt cũng không muốn làm việc cho cô ta.

 

“Hứa Tâm Duyệt, tuy rằng thiết kế của cô không phải tốt nhất, nhưng là chị họ của cô, tôi cũng nên hỗ trợ chút! Cô đưa cho tôi mấy bản thiết kế của cô, để tôi lựa chọn, giá cả tùy các người tính.”

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi tự hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta: “Người tối qua đẩy tôi xuống nước có phải là cô sắp xếp không.”

 

Hứa An An có chút chột dạ: “Vậy cô phải hảo hảo cảm ơn tôi, nếu không có tôi an bài, cô có thể được Có Thừa Tiêu giúp sao? Cô sẽ được anh ấy đưa áo cho sao? Đương nhiên, cô cũng đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là Thừa Tiêu muốn làm việc tốt, cô đừng nghĩ anh ấy có ý với cô.”

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt muốn bùng phát phẫn nộ, tối hôm qua suýt nữa cô đã chết, vậy mà Hứa An An còn ở đây nói bóng nói gió.

 

“Anh ấy cứu tôi, tôi rất cảm kích, nhưng mà hạnh động của cô cơ bản không xứng làm người, cô sẽ gặp báo ứng.”

 

Hứa Tâm Duyệt cắn răng mắng.

 

Hứa An An cười lạnh: “Nhưng cô không thể phủ nhận, cô không thể sánh bằng cuộc đời của tôi. Một thiết kế nhỏ nhoi như cô, cả đời chỉ xứng bị tôi dẫm dưới chân, huống chỉ tôi còn một đứa con, tôi còn có hẫu thuẫn khổng lồ là Cố thị. Tương lai tôi sẽ là Cô phu nhân, vinh hoa phú quý cả đời. Mà cô…cả đời cũng đừng hòng trở mình.”

 

“Làm sao cô biết tôi không thể trở mình?” Hứa Tâm Duyệt oán hận hỏi.

 

“Bởi vì ngày nào còn có tôi, cô đừng mơ.” Hứa An An đắc ý cười.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi