Trong xe, cuối cùng thì cô cũng thở phào được một hơi, nhưng khi cô chuẩn bị nói cảm ơn với anh thì phát hiện ánh mắt anh giận giữ trừng trừng nhìn cô.
Trong lòng cô lập tức căng thẳng lên.
“Anh sao vậy?”
Tô Hi trừng mắt nhìn lại anh.
“Em lái xe kiểu gì vậy? May mắn là không đụng phải ai.”
Giọng nói của anh nghiêm khắc, cho thấy anh đang rất giận.
Tô Hi nhất thời tủi thân, cô cắn môi: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, tôi nên lái xe nghiêm túc.”
Ban nãy Ôn Lệ Thâm nhìn thoáng qua xe của cô, hư mất một nửa rồi, cô gái này không sao cũng đã may mắn lắm, nhưng có rất nhiều điều nguy hiểm có thể xảy ra, lỡ như vỡ bình xăng xe, lỡ như xung quanh có ống dẫn, lỡ như xe của cô cháy… lỡ như anh không tới kịp.
Lỡ như cảnh sát và đội cứu hộ đến muộn, l[… Ôn Lệ Thâm nghĩ tới cả ngàn khả năng, giờ phút này cô ngồi ở ghế phó lái bên cạnh anh mới có thể bớt lo lắng sợ hãi, nếu không anh sẽ phát điên mắt.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ mắt cô, vậy mà vừa rồi khi nhìn thấy đám người vây xem ở đó, nếu trong đám người đó mà anh không tìm thấy cô, anh sẽ bi cảm giác sợ hãi sợ mắt cô bao trùm.
Nếu thế giới này không có cô thì anh chắc chắn sẽ mang cảm giác đầy tuyệt vọng.
Tô Hi nhận điện thoại Annie gọi tới, Tô Hi nói với cô ấy là đã ngồi xe của Ôn Lệ Thâm đi khỏi đó rồi.
Annie bảo cô đến bệnh viện để bác sĩ xem miệng vết thương và đầu, còn chuyện đụng xe của cô thì cô ít nhất một tuần không xuất hiện trước công chúng, vì chuyện tai nạn đã có rất nhiều người truyền tin ra ngoài, đăng lên rất nhiều nơi cũng đoán già đoán non đủ thứ, nào là cô hút thuốc phiện, rượu chè đều có cả.
Vì chuyện này đối với người bình thường thì chỉ cần đền bù thôi, nhưng với nghệ sĩ thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Tô Hi cầm di động lên mạng, tin tức của cô chỉ mới mười phút đã lên top 4 rồi, hơn nữa, tiêu đề là nữ thần mới nổi uống rượu gây tai nạn, gây trở ngại giao thông.
Tô Hi xem mấy cái liên tục, càng xem càng tức, giận nhăn cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ôn Lệ Thâm thấy cô xem xong rồi thì nhíu mày nói: “Trên mạng nói sao?”
“Trên mạng đồn là do rượu, m@ túy.”
Tô Hi trưng vẻ mặt không còn tha thiết gì.
Ôn Lệ Thâm nghe vậy cũng nhăn mày kiếm, anh đột nhiên rẽ tay lái đỗ xe bên lề đường.
Tô Hi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn làm gì vậy?”
Ôn Lệ Thâm cầm điện thoại trên xe gọi cho một dãy số, chờ bên kia nghe máy anh đã lạnh lùng ra lệnh: “Chặn hết tất cả tin công kích Tô Hi trên mạng, cảnh cáo truyền thông cả nước, không ai được phép đăng tin tai nạn của Tô Hi.”
Giọng của anh không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh, là mệnh lệnh không được làm trái.
Tô Hi hơi trừng mắt, tận mắt nhìn thấy quyền lực của anh, anh ta đang ra lệnh ai vậy? Tại sao trong lời nói của anh khiến cô không thể phản bác được?
Hơn nữa anh lại giúp cô dọn dẹp hết những đồn đại bắt lợi.
Ôn Lệ Thâm phân phó xong quay lại nhìn cô gái đang há hốc miệng: “Nhìn gì?”
“Anh… anh rốt cuộc là ai? Sao có thể khống chế cả giới giải trí2” Tô Hi cảm thấy cô nói như vậy không hề quá, vì cô đã chứng kiến được bản lĩnh của anh rồi.
“Nếu em biết tôi lợi hại thế nào, thì em có bỏ người đàn ông trong lòng em mà chọn yêu tôi không?”
Ôn Lệ Thâm xích tới gần cô, giọng hơi khàn đi.
Tô Hi lúc này đầu tóc bù xù, tóc trên trán còn dính máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chưa lau sạch máu, phải nói là vô cùng nhéch nhác.
Nhưng khuôn mặt này đối với Ôn Lệ Thâm lại chỉ khiến anh càng thêm đau lòng.
Tô Hi không dám nhìn vào ánh mắt nóng cháy của anh, cô giả vờ bị đau, vỗ trán nói: “Có thể đưa tôi đi rửa rồi băng bó vết thương được không? Đầu tôi đau quá.”
Ôn Lệ Thâm lập tức giận, hừ một tiếng: “Bảo yêu tôi là em đau đầu ngay?”
Anh nói xong thì đạp chân ga, quay xe ra ngoài, về thẳng biệt thự.
Vết thương của cô không sâu, Ôn Lệ Thâm không muốn đưa cô đi bệnh viện, cô hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, không thể xuất hiện được.
Đi trên đường Tô Hi lại nhận được điện thoại của Annie, Annie luôn chú ý tin tức của Tô Hi, cô ấy cực kì vui mừng nói với cô rằng tin của cô trên mạng đã biến mắt hết, cả một đống tin như vậy cũng mất hết.
Annie đoán là cấp cao của công ty làm.