TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nhà hàng này khá phong cách, chỗ ngồi trang nhã cũng được trang trí bằng những bức tranh khắc hoa trắng, ánh đèn trên đầu cũng không phải loại sáng rực mà chỉ chiếu tản mạn ở giữa, làm cho tia sáng ở hai bên có chút mơ mơ màng màng.

 

Mặt của Tô Hi vẫn có chút nóng, cô chống cằm ngây người nhìn bó hoa ở giữa. Đột nhiên, cô cảm thấy đối diện có ánh mắt thâm sâu nóng bỏng đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trong trẻo của Tô Hi vừa ngước lên thì va phải một ánh mắt khó đoán thâm sâu như biễn.

 

“Khi nào dẫn tôi về thăm cha mẹ em?” Ôn Lệ Thâm tra hỏi cô.

 

Tô Hi lập tức a lên một tiếng, từ sau lần ấy trở đi, mẹ gọi điện thoại đến cho cô, cô luôn bận, cô cũng không muốn về nhà.

 

“Tôi cũng không biết, bây giờ cha mẹ tôi không có bắt tôi về nhà, tôi cũng không muốn trở về lắm.”

 

“Sao phải chờ cha mẹ em giục em về nhà? Tôi gần đây cũng rảnh rồi, bất cứ lúc nào em cũng có thể dẫn tôi về nhà.” Ôn Lệ Thâm tao nhã bưng chén trà lên uống.

 

Tô Hi im lặng máy giây, lắc lắc đầu, vẻ mặt cự tuyệt.

 

Ôn Lệ Thâm híp híp mắt: “Vậy khi nào em giới thiệu với người nhà em về thân phận của tôi?”

 

Thân phận bạn trai.

 

Tô Hi đương nhiên biết, lần trước đã cầu xin anh rồi, nhưng mà chỉ là giả vò thôi mài “Thế này nhé! Đợi khi nào cha tôi bắt tôi trở về xem mắt, tôi sẽ dẫn anh về.” Tô Hi vẫn dự định như vậy.

 

Vẻ mặt Ôn Lệ Thâm hơi không vui, dưới mép cốc đôi mắt anh sâu thẳm khóa chặt cô: “Tôi không chỉ muốn cùng em diễn kịch mà tôi thực sự muốn làm người đàn ông của em.”

 

Anh tỏ tình một cách thô bạo đơn giản như vậy khiến Tô Hi có chút trở tay không kịp. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bàn tay dưới bàn siết chặt lại: “Cái đó… chúng ta… quen biết vẫn chưa đủ sâu… tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ về anh.”

 

“Em muốn hiểu rõ tôi cái gì? Cứ trực tiếp hỏi tôi, tôi sẽ nói cho em.” Ôn Lệ Thâm đặt tách trà xuống, hai tay thon dài ưu nhã bắt chéo lại với nhau, chiếc cằm quyền rũ áp lên trên, ánh mắt sáng rực như lửa khóa chặt cô.

 

Anh không muốn cô có bất kỳ cái cớ nào để lảng tránh tình cảm của anh, anh không muốn làm chuyện tự mình đa tình nữa.

 

“Anh có bạn gái cũ không?” Đầu óc Tô Hi bị ấm hay sao ấy, vậy mà lại hỏi vấn đề này.

 

Trong đầu Ôn Lệ Thâm lóe lên một hình bóng sớm đã không muốn nghĩ lại nữa rồi, anh kiên định trả lời: “Không cói”

 

“Thực sự?” Tô Hi không tin.

 

“Tôi xin thề khi em và tôi bên nhau sẽ không xảy ra phiền phức bạn gái cũ gì hết.” Ôn Lệ Thâm bảo đảm.

 

Tô Hi thấy vẻ mặt chắc chắn của anh, đáy lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, thông tin này khiến tâm trạng của cô khá Vui.

 

“Thực sự? Chắc chắn?” Tô Hi nhướng mày, nhìn vào ánh mắt sâu xa của anh, dường như đang xác định anh có nói dối hay không.

 

Ôn Lệ Thâm nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đặt trên bàn của cô: “Hãy tin tôi, em là người phụ nữ duy nhất khiến tôi muốn đặt vào trong trái tim.”

 

Trái tim đập thình thịch của Tô Hi vội nhảy lên, thực sự mà nói cô đã cùng nhiều nam nghệ sĩ đóng phim tình cảm rồi, cũng có rất nhiều nam nghệ sĩ đã từng nắm tay của cô, lúc đọc lời thoại nói những lời này, trong ánh mắt của những nam nghệ sĩ đó cũng có thể nhìn ra sự chân thành như vậy.

 

Đã từng diễn rất nhiều bộ phim, cô sớm đã miễn dịch với máy kiểu tỏ tình thế này.

 

Nhưng mà, tại sao người đàn ông này nói ra không có những câu chữ thâm tình hoa lệ như vậy nhưng trái tim của cô vẫn cứ nhảy lên loạn xạ như thế?

 

Tô Hi nhìn vào khuôn mặt tuần tú tinh xảo lộ ra dưới ánh đèn của anh, Tô Hi phát hiện bản thân mình thực sự là một người nông cạn. Người đàn ông này, cứ coi như không hiểu rõ về nội tâm anh ta, chỉ dựa vào ngoại hình của anh ta cũng đủ khiến cho trái tim phụ nữ đập loạn nhịp.

 

“Tôi đồng ý không từ chối sự theo đuổi của anh, nhưng cho tôi thời gian, chúng ta từ từ tìm hiểu được không?” Tô Hi rút tay ra, lúc sắp chìm đắm vào trong ánh mắt của anh, cô vẫn giữ được lý trí của mình.

 

Người đàn ông không cho cô rút tay, anh tiếp tục nắm chặt, trầm thấp yêu cầu: “Cho tôi một thời hạn, em muốn tôi chờ một năm, hai năm, hay là ba năm năm năm.

 

Trái tim Tô Hi đập loạn nhịp, cái này cũng cần có thời gian sao? Cô chớp chớp mắt: “Tôi không biết đâu!”

 

“Vậy theo thời hạn mà tôi nói, nếu như em vẫn không yêu tôi, tiếp nhận tôi, vậy thì không cần phải suy nghĩ nữa, gả cho tôi.”

 

Giọng nói của Ôn Lệ Thâm trầm tháp, quyền rũ, có lực.

 

Giật mình!

 

Tô Hi sửng sốt, người đàn ông này bá đạo quá phải không, làm gì có quan niệm tình yêu như vậy chứ? Dường như nói cô không thể thuộc về ai khác ngoại trừ anh.

 

“Tôi…” Tô Hi ngắn người.

 

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, tôi cho em thời gian một năm suy nghĩ, sau một năm, cho dù kết quả là gì tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt hôn lễ, chuẩn bị tốt áo cưới nhẫn kim cương và em sẽ trở thành người phụ nữ của tôi.” Nói xong, Ôn Lệ Thâm bỏ tay cô ra, ánh mắt ấn chứa ý cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi