TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hai mươi phút sau, Tô Hi nghe thấy tiếng bước chân bước ra, cô không nhịn được, quay đầu lại nhìn , chỉ thấy Ôn Lệ Thâm đi ra với khăn tắm của cô quán quanh bụng dưới, thân trên trần trụi.

 

Tô Hi lập tức che mắt nói: “Tại sao anh không mặc quần áo?”

 

Ôn Lệ Thâm cũng đành chịu, anh quên nhắc trợ lý mang đồ ngủ, cho nên bây giờ, tất cả những gì anh có thể mặc là một chiếc quần lót, nếu mặc quần lót ra ngoài mà bắt gặp người phụ nữ này, chắc anh sẽ rất xấu hồ.

 

Vì thế, anh đành quần khăn tắm bước ra.

 

“Ngại gì chứ? Cũng chẳng phải em chưa từng nhìn thấy hết người tôi.” Ôn Lệ Thâm chữa ngượng.

 

Tô Hi nghe được lời nói của anh, một cảnh tượng mà cô đã quên từ lâu đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu, cô sắp phát điên rồi, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh quấn khăn tắm nằm sắp hệt như vừa mới xảy ra.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi lập tức đỏ bừng: “Tôi đã quên lâu rồi, hơn nữa, cũng chả đẹp gì cả!”

 

Ôn Lệ Thâm nghe được những lời này, sắc mặt chợt trầm xuống: “Không có gì đẹp? Em chắc chứ?”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hi đỏ bừng, cô quay đầu, không dám nhìn vào mắt anh, không chịu thừa nhận: “Có gì mà đẹp?”

 

Ôn Lệ Thâm lạnh mặt, người phụ nữ này này phủ nhận những thứ cô ấy đã nhìn thấy sao? Anh luôn tự tin về cơ thể của mình có thể nói là đẹp nhất trong số đàn ông, người phụ nữ này còn dám không thích.

 

“Nếu em quên, tôi có thể cho em nhìn lại.”

 

Ôn Lệ Thâm hừ lạnh một tiếng.

 

Tô Hi ngây người vài giây, sau đó lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không muốn, tôi không muốn xem lại.”

 

Ôn Lệ Thâm nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô, nét mặt càng thêm xấu xa, anh đi tới chỗ vòi uống nước của cô, cầm lên một chiếc cốc hoạt hình và dễ thương bên cạnh, rót một cốc nước, đây là cốc của Tô Hi.

 

Tô Hi nhìn anh uống cốc của mình nhưng cô không ngăn cản, cô chỉ mong anh về phòng ngủ sau khi uống nước.

 

Ôn Lệ Thâm thật sự vào phòng ngủ chính của cô, Tô Hi còn chưa tắm, cô cũng không có tâm trí xem phim, đành tắt TV, chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.

 

Tô Hi tìm quần áo đi rồi vào phòng tắm công cộng, trong khi tắm, cô vẫn đề phòng tiếng động bên ngoài, dù sao đây cũng không phải là phòng tắm trong phòng nên rất dễ va chạm.

 

Tô Hi tắm xong liền lấy đồ ngủ chuẩn bị mặc vào, nào biết bộ đồ ngủ quá nhẹ, cô lại cầm không chắc, nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, trên mặt đất đầy vệt nước đọng sau khi tắm, đã làm ướt một vùng rộng trên phần ngực của bộ quần áo.

 

Lúc Tô Hi vội vàng cầm lên thì phát hiện mảng ướt lớn, cô chán nản nuốt xuống, sao lại xui xẻo thế này?

 

Nếu chỉ có một mình cô ở nhà, cô nhất định sẽ chạy ra ngoài tìm bộ đồ ngủ mới, nhưng bây giờ, trong nhà có một người đàn ông, cô làm sao mà dám?

 

Hiện tại thì bộ đồ ngủ này không mặc được nữa, cô liếc nhìn chiếc khăn tắm treo bên cạnh, cô chỉ có thể thay bằng nó thôi.

 

Tô Hi mặc nội y vào, quấn khăn tắm bên ngoài, sau đó, giống như một tên trộm, cô nhẹ nhàng đầy cửa phòng tắm tạo thành một khe hở, cô muốn xem Ôn Lệ Thâm có xuất hiện hay không.

 

Tốt lắm, hình như anh không có ở đó, Tô Hi nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng tắm, cô theo bản năng nghĩ rằng trong phòng tắm vẫn còn đồ để thay, cô không muốn Ôn Lệ Thâm sẽ bước vào phòng tắm lúc này, cô vươn tay ra nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy cửa phòng ngủ chính mở ra, Ôn Lệ Thâm bước ra mà chỉ mặc mỗi nội y.

 

Tô Hi sợ hãi nhìn chằm chằm, sửng sốt, vội vàng muốn đẩy cửa đi vào phòng khách đối diện, nhưng quá hoảng hốt, cô không để ý rằng một góc khăn tắm của cô đang bị cánh cửa trong phòng tắm mà cô vừa đóng kẹp lại.

 

Trong lúc hoảng sợ, cô gắng sức bước về phía trước, chiếc khăn tắm đột nhiên bị một lực bất ngờ kéo ra, lúc Tô Hi chưa kịp phản ứng đã bung ra, sau đó nó tự động trượt ra khỏi người cô rồi rơi xuống mặt đât.

 

Khi Tô Hi phát hiện ra thì đã quá muộn để cứu vấn.

 

Cô trơ mắt nhìn chiếc khăn tắm trên mặt đất, và cô đang trần truồng ngoại trừ một chiếc quần lót màu đen, còn lại đều trần truồng như một đứa trẻ mới sinh.

 

“Á…” Tô Hi theo bản năng, sợ hãi vòng tay che ngực lại.

 

Ôn Lệ Thâm không ngờ anh vừa đi ra lấy điện thoại di động, vậy mà lại có thể nhìn thấy một cảnh nóng bỏng như vậy, người phụ nữ này coi vậy mà lại chủ động bày ra một cảnh tượng chói sáng đến thế trước mặt anh.

 

“Không được nhìn, anh không được nhìn…” Tô Hi vừa hoảng sợ che chắn vừa đây cửa vào phòng, vừa bước vào, cô đã thở hồn hến, xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ nẻ luôn cho rồi.

 

Ôi trời! Cô muốn khóc, sao lại có thể xảy ra tai nạn như vậy? Xáu hồ quá đi mắt!

 

Ôn Lệ Thâm nhặt chiếc khăn tắm ướt trên sàn lên, trên đó dường như vẫn còn thoang thoảng mùi hương nữ tính quyến rũ, anh cảm thấy bụng quặn thắt,mùi hương ấy nồng đậm đến mức anh không thể tin được.

 

Anh liếc nhìn cánh cửa đã đóng và nghĩ, người phụ nữ này giò đang làm gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi